"Đều đập hết cho ta! Tất cả đều đập hết! Nếu ta nhìn thấy nơi nào còn nguyên vẹn, ta không tha cho các ngươi đâu!" Một giọng nói rất xấc xược, ngang ngược truyền đến tai mọi người.
Ánh mắt Phượng Chỉ U bỗng trở nên lạnh lẽo, sau đó lại cười lạnh một tiếng: "Xem ra là chưa từ bỏ ý định rồi, các vị phu nhân, xin lỗi, tôi ra ngoài xem một chút."
Tôn phu nhân nhíu mày, vừa mới ngồi xuống cũng theo đứng lên: "Thật lớn mật, vậy mà còn muốn tới đập phá nơi này, thật cho rằng nơi này không có người sao? Tiểu Đào!"
"Phu nhân."
Tỳ nữ của nàng ta vội vàng tiến lên, Tôn phu nhân hừ lạnh: "Ngươi về bảo người của chúng ta tới đây, thu thập đám người này một chút."
Thái độ của Tôn phu nhân rất rõ ràng, chính là muốn che chở Phượng Chỉ U.
Phượng Chỉ U khẽ cười an ủi: "Không cần phiền toái như thế đâu, Tôn tỷ, tôi đi một lúc là được rồi."
Vẻ mặt Tôn phu nhân rất kinh ngạc: "Bên ngoài cũng có tới vài người đấy, muội dù sao cũng là một cô nương..."
Còn chưa kịp nói xong, Phượng Chỉ U đã cười ngăt lời: "Không sao, mình tôi được rồi, Tôn tỷ."
Tôn phu nhân thấy nàng bình tĩnh như thế, hơn nữa cũng không có ý cần nàng ta hỗ trợ, chỉ đành bất đắc dĩ gật gật đầu: "Được rồi, vậy muội cẩn thận một chút."
Phượng Chỉ U cười gật gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Lúc này, Phượng Chỉ Minh đã đứng ở bên ngoài, cả khuôn mặt đều là sự phẫn nộ: "Ngô gia các người lại đến gây sự nữa sao, bây giờ còn muốn đập phá cửa hàng nhà ta, sao các ngươi lại ngang ngược như vậy hả!"
Những người đó hừ lạnh ra tiếng: "Cái gì Ngô gia với Lý gia, chúng ta chính là chướng mắt với cửa hàng này của các ngươi đó, ngươi làm gì được ta?"
Nói xong, hắn ta lại vung tay lên: "Đập cho ta!"
Trịnh Kim Linh lập tức tỉnh táo lại: "Phượng Chỉ U! Những người này nhất định là lão gia nhà ta phái tới, ta khuyên ngươi tốt nhất mau quỳ xuống nhận sai với chúng ta ta, nói không chừng tâm trạng của ta tốt, còn có thể giúp ngươi cầu tình với lão gia nhà ta, nếu không...! Hừ, cứ chờ chết đi!"
Giọng điệu ngang ngược phách lối của nàng ta khiến cho sắc mặt Ngô Thanh Tùng lại tối sầm lại, tiện nhân ngu xuẩn này!
Lúc trước hắn ta còn cảm thấy Trịnh Kim Linh là một người thông minh, nhưng bây giờ sao lại ngu xuẩn như vậy.
Vừa rồi những người đó rõ ràng không thừa nhận mình là người Ngô gia, nhưng nàng ta thì hay rồi, lại oang oang tự nhận vào thân, đây không phải là muốn nói cho mọi người biết, là Ngô gia bọn họ tìm tới người ta sao?!
Tên ngu ngốc này!
Nghĩ vậy hắn ta tức giận quát lớn: "Nói bậy bạ cái gì, không nghe bọn họ sao, không phải là người Ngô gia chúng ta!"
Trịnh Kim Linh nhất thời không phục, còn muốn tranh cãi, nhưng bắt gặp ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Ngô Thanh Tùng, chỉ có thể ngậm miệng không dám lên tiếng.
Phượng Chỉ U thấy vậy, chỉ cười lạnh một tiếng: "Cần gì phải làm trò giấu đầu hở đuôi như thế, những người này, mặc kệ có phải là người Ngô gia các ngươi hay không, ta đều sẽ tính lên đầu Ngô gia các ngươi, xem ra năm mươi lượng là không đủ rồi? Vậy ta nói luôn, đập thế nào đập, cứ đồng giá mười lượng bạc mỗi loại cứ thế mà bồi bạc cho ta."
Trịnh Kim Linh thiếu chút nữa hộc máu: "Đồng giá mười lượng, ngươi tham như vậy, khó trách chỉ là nông dân, cái dạng này còn muốn làm người trên trấn sao? Nói ra ngươi cũng sợ làm cho người ta cười đến rụng răng, trong đầu chỉ nghĩ đến bạc, chỉ có một kẻ quê mùa như ngươi, đáng đời khắc phu."
Phượng Chỉ U lạnh lùng liếc Trịnh Kim Linh một cái, cười: "Nói cứ như chính ngươi không phải nông dân vậy, sao nào? Gả cho người ta làm một di nương, đã thấy đắc ý rồi? Nói cho cùng, cho dù ngươi có gả đến trên trấn, chung quy vẫn chỉ là một hạ nhân cấp bậc cao một chút thôi, còn không bằng một nông dân sống tự do tự tại như ta nhỉ."
Di nương, vốn chính là một hạ nhân cấp bậc cao, xưng hô hẳn là nô tỳ.
Trịnh Kim Linh cũng bởi vì chuyện này mà phiền lòng suốt cả mười ngày, hiện tại bị Phượng Chỉ U đóng miệng mở miệng là di nương, tức đến muốn hộc máu!
"Phượng Chỉ U, ta nói cho ngươi biết! Đừng tưởng rằng......"
Nhưng mà... Trịnh Kim Linh còn chưa nói xong, Phượng Chỉ U liền mặc kệ nàng ta, đi thẳng ra ngoài cửa, thấy người nọ định đập khung cửa, nàng đi tới một cước đá người kia ngã xuống đất, châm chọc nói: "Chút bản lĩnh này, còn muốn đến đập phá cửa hàng của ta? Đầu óc lão gia các người có phải bị kẹp cửa rồi không?"
Giọng nói lạnh lùng trào phúng, kèm theo ánh mắt châm chọc sắc bén, làm cho người ta nhìn thôi cũng sinh lòng sợ hãi.
Phượng Chỉ U cứ bình tĩnh đứng đó, cho dù nàng chỉ mặc trang phục vải thô, nhưng toàn thân lại toát ra một khí chất không nhiễm bụi trần kỳ lạ, đôi khi, khí chất chính là được sinh ra từ nội tâm, cho dù là ngươi đeo vàng đeo bạc, cho dù là ngươi mang quần áo lụa là, nhưng khí chất cũng cần tự thân tinh luyện mới có thể có.
Người bị đạp ngã kia nhe răng trợn mắt: "Tiện...... tiện nhân, ngươi dám đạp lão tử?"
Thấy Phượng Chỉ U từ trên cao nhìn xuống mình, ngực hắn ta bất giác run lên, tức giận nhìn về phía những người khác: "Lão tử bị đánh, các ngươi mù hết rồi sao! Đánh nàng cho ta! Cho dù nàng là nữ nhân cũng không được mềm lòng, chẳng qua đừng đánh chết, đừng để dính đến mạng người!"
Những người khác cũng phục hồi lại tinh thần, một đám cầm gậy vọt lên, Phượng Chỉ Minh lo lắng, vội vàng đem Phượng Chỉ U bảo hộ ở phía sau: "Các ngươi ai dám động đến muội muội ta!"
Phượng Chỉ U nhìn sống lưng cũng không rộng lắm của đại ca mình, ánh mắt ấm áp, chẳng qua thấy đám người xông tới, nàng bắt lấy cánh tay Phượng Chỉ Minh, kéo sang một bên: "Đại ca, huynh đứng xem là được rồi, mấy tên lâu la này muội còn chưa để vào mắt."
Nói rồi, cũng mặc kệ những người đó có xông tới hay không, nàng xông thẳng vào giữa đám người, và sau đó chỉ nghe thấy một loạt âm thanh....
"Bang bang bang!"
"Ba ba ba!"
"Á!"
"Ngao ngao ngao!"
"Á!"
Một loạt tiếng kêu thảm thiết thi nhau truyền đến tai mọi người, mấy phụ nhân kia hơi không đành lòng nhìn thẳng, thậm chí có người trực tiếp cầm khăn tay che hai mắt của mình lại.
Không nghĩ tới, các nàng vốn cho rằng Phượng Chỉ U là một cô nương dịu dàng mềm yếu động lòng người, hôm nay lại lộ ra một mặt lợi hại như vậy, hơn nữa thủ đoạn cũng tàn nhẫn nha!
Chỉ cần là nàng ra tay, vậy chắc chắn không có khi nào rảnh tay, không phải đánh mặt người này, thì chính là đánh bụng người kia, thậm chí...... Còn có hạ bộ......
Có người nằm trên mặt đất, ôm lấy hạ bộ của mình, gào thét thảm thiết không ngừng......
Nửa đời sau của hắn ta, xem như xong rồi......
Cho đến khi đám người bị đánh ngã hết xuống đất, lúc này Phượng Chỉ U mới phủi phủi vạt áo của mình, thậm chí còn lấy khăn tay ra lau từng ngón tay một: "Không phải chưa chết sao, có thể đứng lên không? Còn muốn tiếp tục đập phá nữa không?"
Tiếng kêu rên liên miên không dứt, không ai dám đáp lại lời Phượng Chỉ U.
Phượng Chỉ U không thèm để ý, hỏi lại lần nữa: "Xem dáng vẻ này các ngươi hẳn là không có ý định đập nữa nhỉ ? Hay là đập thêm vài cái nữa? Ta sẵn sàng phụng bồi."
Đám người biến sắc, tên đầu tiên ngã xuống đất vội vàng chịu thua nói: "Không dám không dám, là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với cô nương, chúng ta mắt mù, hơn nữa cũng chưa tổn hại gì đến cô nương, ngài đại nhân đại lượng, cho chúng ta một cơ hội sửa đổi, lần sau...... A không không, tuyệt đối không có lần sau!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]