Chương trước
Chương sau
Bóng đêm ngày càng sâu, Lý lão thái quân đợi không được Cảnh Hựu Thần và Vi Ngưng Tử đến, trong lòng đã có chút tức giận, đang chuẩn bị đi nghỉ, lại nghe bên ngoài có người truyền lời, Vi Ngưng Tử đã tới.
Bà liền ngừng lại động tác, để nha hoàn giúp đỡ một lần nữa ngồi xuống giường La Hán, phân phó người cho Vi Ngưng Tử tiến vào.
Vi Ngưng Tử vừa tiến đến, liền che mặt, quỳ gối ở trước mặt Lý lão thái quân, hu hu khóc kể: "Mẫu thân, người nhất định phải làm chủ cho con dâu a......"
Đợi hơn nửa đêm không đợi được phu thê bọn họ, kết quả Vi Ngưng Tử vừa đến, đã dùng nước mắt mở màn, Lý lão thái quân nhíu mày, nghiêm túc nói: "Có lời gì trước tiên nói cho rõ ràng, vừa tiến vào đã khóc lóc ầm ĩ thì ta làm sao biết xảy ra chuyện gì."
Vi Ngưng Tử chỉ đợi lời này, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Lý lão thái quân: "Mẫu thân, phu quân muốn nạp thiếp, còn để cho ả thiếp thất kia đánh con dâu thành như vậy, con dâu thật sự nuốt không trôi cục tức này, mới có thể vào lúc này đến xin mẫu thân làm chủ."
Khuôn mặt bầm dập xanh xanh tím tím rơi vào mắt Lý lão thái quân, sắc mặt bà liền càng thêm nghiêm trọng, chuyện Cảnh Hựu Thần muốn nạp thiếp, bà trước đó cũng chưa nghe nói qua, như thế nào qua một đêm liền xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa trên mặt Vi Ngưng Tử là có chuyện gì thế này.
Bà thở dài một hơi, điều chỉnh lại thanh âm, hỏi: "Hựu Thần muốn nạp thiếp, là chuyện lúc nào? Ngươi đang yên đang lành làm sao có thể bị đánh thành như vậy?"
Vi Ngưng Tử không ngờ rằng mình mang dáng vẻ này cho Lý lão thái quân xem, Lý lão thái quân thế nhưng lại không hỏi thăm nàng ta nửa câu, ngược lại trước tiên hỏi chuyện gì đã xảy ra, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt, nhưng rốt cuộc mình cũng là nàng dâu mới, chưa đầy ba tháng trượng phu liền muốn nạp thiếp, về tình về lý, đều là Cảnh Hựu Thần sai trước, hôm nay hắn ở khách điếm không chừa lại cho mình chút mặt mũi nào, vậy nàng ta cũng không cần phải tốt bụng với hắn nữa, nghĩ đến đây, Vi Ngưng Tử nắm chặt tay, nhưng không tiếp tục khóc, mà thu hồi nước mắt, lấy một loại phong thái vô cùng rộng lượng, nhưng vết bầm trên mặt cùng ánh mắt tràn đầy ủy khuất làm nàng ta càng trở nên đáng thương, kể lại một lần nữa chuyện xảy ra trên khách điếm.
Đương nhiên, nàng ta sẽ không nói ngay từ đầu mình đã quen biết Thu Thủy, mà đem cái tát kia nói thành chính thất nhìn thấy trượng phu ở bên ngoài lén lút với tiểu thiếp mà tức giận, kế tiếp là kể chi tiết Thu Thủy ương ngạnh thế nào, cùng với tình cảnh Cảnh Hựu Thần bao che cho Thu Thủy ra sao.
Từ lời kể của Vi Ngưng Tử, khuôn mặt của Lý lão thái quân càng nhăn càng chặt, cây trâm chim loan duy nhất trên đầu hơi hơi lay động, giống như Lý lão thái quân đang cố gắng khắc chế tâm tình, nghe tới đoạn khách điếm từ chưởng quầy đến mọi người đều vây xem, bàn tay với làn da lão hóa khô quắt lập tức mạnh mẽ vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng Vi Ngưng Tử khiển trách: "Ngươi có biết ngươi đã làm ra chuyện gì hay không?!"
Không nghĩ tới phen tố khổ của mình lại đổi lấy cơn thịnh nộ của Lý lão thái quân, Vi Ngưng Tử kinh ngạc ngẩng đầu, liền trông thấy trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lý lão thái quân đang lan tràn tức giận, như muốn tùy thời xé nát lớp da mặt thoát ra ngoài: "Ngươi thân là vợ của Hựu Thần, hẳn là phải hiểu được cái gì gọi là cung kính hiếu thuận, cái gì là lấy phu làm trời, cái gì là lòng dạ rộng lớn, làm một chính thất hiền lành rộng lượng, hôm nay Hựu Thần mặc dù đã làm sai trước, nhưng nam nhân tam thê tứ thiếp đều là chuyện bình thường. Ngươi khi biết phu quân ở khách điếm bị người vây xem, lâm vào khốn cảnh, việc đầu tiên nghĩ đến lại không phải là lặng lẽ dàn xếp chuyện này, mà là xông lên trực tiếp cho nàng kia một cái tát, cái tát này của ngươi vừa vặn xác định danh phận cho nàng ta hơn nữa ngươi còn cùng nàng ta ở nơi đông người qua lại như khách sạn quần ẩu, đây là hành động một phu nhân quan gia nên làm sao? Sự việc này truyền ra ngoài, không chỉ ngươi không có mặt mũi gặp người, ngay cả ta cùng gia đình thông gia sau này đều không dám gặp người!"
Lý lão thái quân thân là nhất gia chi chủ, việc đầu tiên bà lo lắng, không phải là việc một người con dâu như nàng ta có bị mất mặt, có bị đánh hay không, mà là thể diện cùng danh dự của gia tộc.
Vốn người con dâu Vi Ngưng Tử này vì xảy ra chuyện gièm pha trong cung nên không thể không cưới về, nể mặt phủ Uy Vũ Tướng Quân, hơn nữa Hựu Thần thất thế, cũng cần cưới một người có lợi ích với nó để vãn hồi tình thế, ai ngờ người thoạt nhìn nhu nhược đáng tin như thế, lại vì tiểu thiếp mà có thể làm ra loại chuyện dọa người như thế này.
Trong nhận thức của Lý lão thái quân, làm thê tử phải có lòng dạ rộng lớn bao la như biển để bao dung trượng phu của mình, nhiều tiểu thiếp thì tính là cái gì, Cảnh Hựu Thần còn do một di nương trong hậu viện của Lão Vĩnh Nghị Hầu sinh ra, bà căn bản là không biết Vi Ngưng Tử vốn là lòng tràn đầy ủy khuất, mang theo tâm tình nhịn nhục mà gả cho Cảnh Hựu Thần, nào biết trượng phu quan cấp thấp còn chưa tính, hắn còn muốn cưới vợ bé, điều này làm cho nội tâm luôn kiêu ngạo của Vi Ngưng Tử làm sao chấp nhận được.
Nay lại bị Lý lão thái quân giáo huấn như vậy, trong mắt Vi Ngưng Tử trở nên phức tạp rất nhiều, mở to đôi mắt như nước, trong giọng nói tràn đầy không cam lòng: "Mẫu thân, chàng cùng con dâu chỉ mới thành hôn hơn hai tháng, nay lại ngay tại khách điếm bên ngoài cùng người khác tư thông, theo như lời của mẫu thân, con dâu tuy rằng gả cho chàng, nhưng cũng không có nghĩa là con dâu không biết xấu hổ, để người giễu cợt, bị người khi nhục!"
"Ngươi nếu ngay từ đầu âm thầm dàn xếp việc này, đợi về sau âm thầm xử lý nàng kia, thì ai sẽ biết, ai lại có thể giễu cợt ngươi, khi nhục ngươi! Thể diện của nữ nhân đều do trượng phu mà có, hành động hôm nay của ngươi sẽ đem đến hậu quả gì, ngươi hãy tự mình nhận lấy đi!" Lý lão thái quân nói nhiều như vậy, Vi Ngưng Tử thế nhưng nửa câu cũng không nghe lọt, còn cùng bà tranh luận, làm Lý lão thái quân làm chủ gia tộc, nắm giữ sự vụ trong phủ nhiều năm như vậy, há có thể cho phép một tân nương tử làm như thế, trong lời nói liền mang theo quở trách không chút khách khí, hừ lạnh nói: "Xem ra ta vì thông cảm ngươi là tân nương tử, không bắt ngươi tuân theo quy củ là một sai lầm, bắt đầu từ ngày mai, sớm trưa chiều ngươi đều phải đến chỗ ta, miễn cho người ta nói Vĩnh Nghị Hầu phủ ta không có quy củ!"
Phấn Lam cúi đầu đứng sát bên mép cửa, chỉ nhìn vào mũi chân của mình, Vi Ngưng Tử ở chỗ Lý lão thái quân đòi không được lợi ích, nàng đã sớm biết, phải biết rằng, lão gia chính là hy vọng của Vĩnh Nghị Hầu phủ lúc này, bị Tứ hoàng tử chất vấn như vậy, tiền đồ khó dò, Lý lão thái quân trong lòng vốn đã muốn phát tiết một phen, chỉ là khi đó nếu nói thêm câu nữa nàng sẽ lại bị ăn thêm cái tát, nàng rõ ràng cũng không muốn nhắc, dù sao bị đánh cũng không phải nàng.
Nói xong, ánh mắt Lý lão thái quân rời khỏi khuôn mặt kinh ngạc mà khó chịu của Vi Ngưng Tử, lập tức nghe được bên ngoài có tiểu nha hoàn truyền lời, nói là Hựu Thần thiếu gia đã trở lại.
Cảnh Hựu Thần vừa vào nội thất, liền nhìn thấy Vi Ngưng Tử đã mang theo khuôn mặt bầm tím quỳ trên mặt đất, đáy mắt thoáng tỏa ra một chút sát khí, sau đó hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt liền tự hành lễ thỉnh tội với Lý lão thái Quân Hành.
Vi Ngưng Tử bị giáo huấn cho một trận bị nghẹn ở trước ngực, chỉ cảm thấy một bụng uất ức như sắp trực trào tràn ra, nhưng lại không thể cãi lại lời Lý lão thái quân, Lý lão thái quân như thế nào răn dạy nàng ta cũng được, nhưng nếu nàng ta nói năng lỗ mãng, lập tức sẽ bị một chữ ‘hiếu’ áp xuống không ngẩng đầu lên được.
Bên tai nghe được tiếng Lý lão thái quân lạnh lùng nói với Cảnh Hựu Thần nói: "Việc xảy ra hôm nay, ta không muốn nghe ngươi nói lại lần thứ hai, nếu đã xảy ra, ngày mai nên nhanh chóng tới An Bá phủ cầu hôn, để sự tình huyên náo lớn, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì."
Nói xong, ánh mắt của Lý lão thái quân lại đảo qua một vòng ở trên người Vi Ngưng Tử, hàm ý trong đó thực rõ ràng, vị phu nhân này của ngươi cũng nên quản giáo lại đi.
Cảnh Hựu Thần đương nhiên có thể cảm nhận được hàm ý trong mắt Lý lão thái quân, kính cẩn nghe theo gật đầu xác nhận, Lý lão thái quân hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn Cảnh Hựu Thần hiện lên một chút khôn khéo, chậm rãi mở miệng nói: "Nay Tứ hoàng tử đối với ngươi trong lòng đã có khúc mắc, những huynh đệ khác trong phủ thì tài hoa thường thường không có gì nổi bật, một mình ngươi cũng quá vất vả, nay cháu ngươi đã trở về, nghe nói bệ hạ từng hai lần hỏi qua tình hình hiện nay của hắn, rất qua tâm đến hắn, ta đã suy nghĩ kỹ, có thể để cho hắn nhận tổ quy tông, ở trên triều cũng có người có thể giúp đỡ cho nhau."
Vừa nghe lời này của Lý lão thái quân, giọng nói của Cảnh Hựu Thần liền mắc kẹt ở trong cổ họng, bị nghẹn đến mặt đỏ cả lên, Lý lão thái quân làm sao có thể để cho Vi Trầm Uyên trở về giúp hắn chứ, bà ta là nhìn thấy hắn hiện nay ở bên ngoài gây nên chuyện xấu hổ, lại làm cho Tứ hoàng tử thất vọng, chỉ sợ tiền đồ khó dò, vì tránh để Vĩnh Nghị Hầu phủ tiếp tục xuống dốc, nên tính nhận lại Vi Trầm Uyên, để tránh đến lúc đó hắn vừa thất thế, toàn bộ Vĩnh Nghị Hầu phủ liền chân chính trở thành phủ Hầu Tước không người chống đỡ rồi.
Hắn thở gấp mấy hơi, mới có thể thốt ra tiếng, giọng nói khô khốc: "Mẫu thân, Vi Hàn Lâm là nhi tử của đại ca, nhận về là chuyện tất nhiên, nhưng mẫu thân hắn là con của tội thần, nếu trở thành kế thất của đại ca, chỉ sợ bệ hạ sẽ trách tội......"
Nghe vậy, con ngươi khôn khéo của Lý lão thái quân hơi ảm đạm nhìn Cảnh Hựu Thần liếc mắt một cái, nhìn đến sắc mặt hắn thoáng trắng bệch, trong lòng biết hắn tuy là nói sự thật, nhưng suy cho cùng hắn cũng không muốn để Vi Trầm Uyên cùng hắn tranh đoạt tước vị, bà thản nhiên nói: "Nếu bệ hạ muốn trách tội, từ trên Trạng Nguyên yến cũng đã lên tiếng rồi, bệ hạ lại chưa từng chỉ trích hắn, trong lòng ngài chính là đối với việc hắn trở về Vĩnh Nghị Hầu phủ đã âm thầm phê chuẩn, về điểm ấy, ngươi không cần phải lo lắng."
"Mẫu thân......" Cảnh Hựu Thần còn muốn mở miệng, Lý lão thái quân đã vươn tay, nha hoàn vội vàng đỡ bà đứng lên, Lý lão thái quân lại nheo mắt nhìn Vi Ngưng Tử còn quỳ trên mặt đất một cái, ngữ khí lạnh lùng nói: "Sắc trời không còn sớm, ta mệt rồi, các ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi An Bá phủ đưa lễ."
Đây rõ ràng là nói cho bọn hắn biết, chuyện đón mẹ con Vi Trầm Uyên vào phủ là việc ván đã đóng thuyền, không còn khả năng thay đổi rồi.
Cảnh Hựu Thần phờ phạc ra khỏi ‘Hoa Trì đường’, trở lại phòng ngồi vào chỗ của mình, hai tay nắm chặt, sắc mặt thay đổi, khi nhìn đến Phấn Lam Phấn Ngọc đỡ Vi Ngưng Tử đi tới, nhìn bộ dáng chật vật của nàng ta, nhớ tới những lời vừa rồi nàng ta đã nói khi quỳ gối trước mặt Lý lão thái quân, lửa giận rốt cuộc không có biện pháp khống chế mà bộc phát ra, lập tức vọt tới trước mặt Vi Ngưng Tử, hai mắt như lồi ra, hung hãn rống nói: "Ngươi mang dáng vẻ này đi đến chỗ Lý lão thái quân làm chi, là ngại sự tình hôm nay náo còn chưa đủ lớn sao, ta còn chưa đủ mất mặt sao?"
Trong đầu Vi Ngưng Tử vẫn quanh quẩn chuyện Lý lão thái quân nói phải đi đưa lễ, trong lòng cân nhắc sau khi Thu Thủy vào cửa, tám chín phần mười là thân phận quý thiếp, mình phải làm thế nào để chèn ép Thu Thủy không cho ả ta trở mình, đột nhiên bên tai vang lên một trận rống, thậm chí còn có nước miếng phun đến trên mặt nàng ta, giương mắt liền nhìn đến Cảnh Hựu Thần bởi vì quá tức giận mà khuôn mặt có vẻ dữ tợn, vừa rồi nàng ta vẫn chịu đựng buồn bực cũng bạo phát ra, trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Rốt cuộc là ai đang náo loạn, ngươi đi khách điếm cùng người yêu đương vụng trộm bị tỷ tỷ của người ta bắt gian tại trận, náo đến mọi người đều biết, nay bị mẫu thân trách cứ, muốn tên Vi Trầm Uyên kia nhận tổ quy tông, liền đem tất cả tức giận phát tiết ở trên người ta sao?! Ngươi như vậy không đáng gọi là nam nhân!"
Nam nhân đang bị lửa giận thiêu đốt tối kị nhất chính là không nên thêm dầu vào lửa, đôi mắt mở lớn của Cảnh Hựu Thần bị lời nói mỉa mai hàm chứa nồng đậm châm chọc này kích thích biến thành một mảng đỏ rực, một tay kéo Vi Ngưng Tử lại gần, đáp lại nàng ta chính là một cú giáng như trời đánh: "Ả tiện phụ nhà ngươi, ngươi bây giờ là cảm thấy ta không có tiền đồ, cho nên hôm nay ở khách điếm mới không để ta vào trong mắt sao?"
Hắn là con vợ kế, vẫn cố gắng biểu hiện, khát cầu tiến thân, cũng chính vì hy vọng có một ngày mình có thể thừa kế tước vị, để cho người ta quên đi thân phận thứ xuất của hắn, lời của Vi Ngưng Tử, làm cho hắn nhớ tới chuyện hắn không cam lòng nhất, hắn đương nhiên là bị chọc giận.
Hắn là nam nhân, lại luyện qua võ công, sức tay so với Thu Thủy không chỉ mạnh hơn hai ba lần, một cái tát giáng xuống, má trái của Vi Ngưng Tử cùng mắt trái liền trực tiếp bị đánh đến sung huyết, khóe miệng đổ máu, hàm răng cũng có chút lỏng lẻo, môi đã bị tê dại.
Lửa giận của Cảnh Hựu Thần hiển nhiên cũng không vì một cái tát này mà dừng lại, nói tiếp: "Nếu không phải ngươi cố ý mang theo thương tích như vậy đi đến trước mặt mẫu thân khóc lóc kể khổ, mẫu thân làm sao biết chuyện xảy ra ở khách điếm chứ, lúc trước nghĩ rằng ngươi ở trong hoàng cung là bị người hãm hại, nay xem ra, ngươi chính là người không biết thức thời! Khó trách An Bá phủ không chấp nhận được ngươi!"
Nói Vi Ngưng Tử cái khác, nàng ta ít nhiều cũng có thể ẩn nhẫn, chỉ cần nhắc tới An Bá phủ, nàng ta giống như nghe đến kẻ thù giết cha, ánh mắt âm trầm ác độc nhìn Cảnh Hựu Thần, bất chấp đôi môi đã tê dại, quát: "Cảnh Hựu Thần, ngươi bị Tứ hoàng tử vứt bỏ, bị mẫu thân từ bỏ, cuối cùng cũng chỉ có bản lĩnh đánh thê tử, còn muốn đem tội danh này đổ lên người ta! Ngươi nếu không đi trêu chọc ả tiểu tiện nhân kia, thì sẽ xảy ra nhiều việc như vậy sao?! An Bá phủ thì sao chứ, ngươi đã sớm muốn nịnh bợ rồi đúng không, hiện tại ngươi muốn kết thân với muội muội của di nương nhà người ta, không lấy được Thẩm Vân Khanh, thì cũng coi như có chút kỷ niệm a!"
Cảnh Hựu Thần mỗi lần nhìn đến Thẩm Vân Khanh, hứng thú toát ra từ trong ánh mắt đều không qua được mắt Vi Ngưng Tử, nếu không phải không thể cưới được Thẩm Vân Khanh, e rằng làm sao hắn cũng sẽ không cưới nàng ta!
Lòng người chính là kỳ quái như vậy, tuy rằng Vi Ngưng Tử đối với Cảnh Hựu Thần không có cảm giác, nhưng khi nghĩ đến phu quân của mình thế nhưng lại nảy sinh hứng thú với Thẩm Vân Khanh, tâm tình của Vi Ngưng Từ càng thêm vặn vẹo, càng thêm ghen tức nên miệng càng không do dự!
"Ngươi!" Tâm tư thầm kín của Cảnh Hựu Thần bị nói trúng, tay giơ lên vừa muốn đánh tiếp, Phấn Ngọc Phấn Lam bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, nhìn đến bộ dáng kia của Vi Ngưng Tử, rõ ràng đã bị đánh không thành hình người, nay nếu còn đánh tiếp, chỉ sợ nàng ta sẽ bị đánh chết, vội chạy nhanh tiến lên kéo lấy Cảnh Hựu Thần, thấp giọng cầu xin: "Lão gia, đừng đánh nữa, lại đánh chỉ e phu nhân sẽ chịu không nổi nữa đâu!"
Tiếng kêu này rốt cuộc cũng kéo lại được hai phần thần trí của Cảnh Hựu Thần, hắn căm giận hất tay, quăng Vi Ngưng Tử té ngã trên đất, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi hãy tự ngẫm lại, bản thân rốt cuộc đã làm sai cái gì, nghĩ rõ rồi hãy nói, thật là thành sự không có, bại sự có thừa!" Sau đó quay đầu bước ra cửa phòng.
Vi Ngưng Tử ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, trước mắt trở nên mơ mơ hồ hồ, cơ hồ không cách nào phân biệt được nữa, hai má sưng lên ép hai mắt của nàng còn nhỏ xíu, tầm mắt cũng bị ngăn trở, nhưng những việc này không sánh bằng nỗi hận trong lòng nàng ta, Cảnh Hựu Thần tên tiện nam nhân này, thế nhưng lại động thủ đánh mình, còn mắng mình không biết liêm sỉ, không hiểu đại cục, tại sao hắn cũng không nghĩ lại, khi gặp phải vấn đề khó khăn, cũng không phải nhờ nàng ta nghĩ biện pháp giúp hắn sao, nay lại được hắn báo đáp như vậy.
Ừm, còn về phần chủ ý nàng ta đưa ra, mỗi một chuyện đã tạo nên hiệu quả "kinh người" gì, đã không nằm trong phạm vi tự hỏi của Vi Ngưng Tử rồi.
Vốn nàng ta bị thái độ thiên vị của Lý lão thái quân đã cảm thấy không vui, nay lại bị Cảnh Hựu Thần đánh, nội tâm oán phẫn, thanh âm lạnh như băng: "Các ngươi đi thu thập đồ đạc, ngày mai chúng ta quay về Uy Vũ Tướng Quân phủ."
Phấn Ngọc Phấn Lam vừa nghe lời này, nhìn nhau liếc mắt một cái, ngày mai còn phải qua An Bá phủ hạ lễ đón thiếp, phu nhân lần này bỏ đi, là không tính để cho Thu Thủy vào cửa được sao? Hơn nữa buổi tối Lý lão thái quân vừa răn dạy phu nhân, phu nhân liền ngay lập tức thu dọn hành lí về nhà mẹ đẻ, lọt vào mắt người khác, đó chính là lòng dạ hẹp hòi, phản nghịch mẹ chồng, truyền ra ngoài chính là tội lớn.
"Phu nhân......" Hai người đỡ Vi Ngưng Tử đứng lên, để nàng ta ngồi trên nhuyễn tháp, sắc mặt do dự mở miệng.
"Kêu cái gì, còn không đi thu thập đồ đạc! Sáng sớm ngày mai, chúng ta trở về!" Vi Ngưng Tử hít một hơi, khóe miệng có chút sứt ra, hơi lớn tiếng nói chuyện liền đau đớn không thôi, nàng ta vươn tay vuốt lên vết thương, cả người đều đau nhức, cũng không biết ngày mai có thể đi được không? Nếu không đi, sẽ khiến Cảnh Hựu Thần cảm thấy nàng ta là người muốn đánh liền đánh, nàng ta mới không muốn trở thành bao cát trút giận của nam nhân.
Phấn Ngọc Phấn Lam thấy nàng ta đã hạ quyết tâm, cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ là khi trở lại Uy Vũ Tướng Quân phủ, phải nói lại thế nào với Vi phu nhân, tránh mình trở thành nơi trút giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.