Ngự Phượng Đàn trong lòng nảy sinh nghi ngờ, dọc theo đường đi luôn nghĩ về chuyện miếng ngọc, bởi vì chuyến Nam Tuần của Minh Đế ở Dương Châu, hắn cũng chưa có cơ hội đến chỗ Thẩm Mậu lấy miếng ngọc kia ra xem xét kĩ, muốn tìm chút thời gian đi xem thử, món đồ kia rốt cuộc có ở Thẩm gia hay không.
"Bệ hạ, Cẩn Vương thế tử cầu kiến." Bên ngoài có cung nhân tiến vào truyền lời, Minh Đế đang ngồi ở trước bàn đọc sách bằng cây tử đàn lật xem tấu chương, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Truyền."
Những đồ vật trong phòng đều là tốt nhất, bình phong được ghép bằng 24 phiến cây tử đàn, chính giữa khảm ngọc thạch thượng hạng, điêu khắc thành một bức tranh sơn thủy, hoa văn thân lá rõ ràng, đường nét trông rất sống động, vừa thấy liền biết là vật tuyệt phẩm trong đêm ‘thưởng đăng yến’.
Ngự Phượng Đàn vòng qua bình phong, bước lên hành lễ với Minh Đế, trước mặt đặt một cái lư đồng hình hình thú đứng canh giữ, từ miệng thú nhả ra khói trắng lượn lờ, toàn bộ màn vải trong phòng như được tẩm trong mùi Long Tiên Hương.
"Hiện tại sức khỏe của Thẩm tiểu thư thế nào?" Minh Đế cầm một quyển tấu chương nhìn thoáng qua, thuận tay để sang một bên, lại cầm lấy một quyển khác, xem chăm chú, như không chút để ý hỏi.
Ngự Phượng Đàn lại biết, Minh Đế tuy rằng hỏi như vô tâm, nếu thật sự không thèm để ý, ngài ấy sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện này, huống chi lúc đầu còn với với hắn, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470607/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.