Lại tiếp tục nói chuyện phiếm, bên ngoài bắt đầu có tiếng chuông truyền đến, kế tiếp là bắn pháo hoa, Vân Khanh liền muốn cáo lui. Minh Đế lại không chút để ý nói: "Nếu lên đây, liền ban thưởng ghế ngồi, cùng trẫm và hoàng hậu thưởng thức pháo hoa."
Đây chính là thiên ân, Vân Khanh trong lòng căng thẳng, đối với loại thiên ân này cảm thấy càng kinh sợ, mà hoàng hậu thì vẫn mỉm cười nhưng trong ánh mắt nhìn Vân Khanh lại có một tia âm trầm, vẫn phân phó: "Đến, ngồi bên cạnh bổn cung."
Cung nữ bên cạnh lập tức mang tới ghế gỗ lim đặt bên cạnh hoàng hậu, Vân Khanh nhẹ nhàng ngồi xuống, trong lòng vẫn không hiểu chuyện này là như thế nào, nàng làm sao lại được hai vị đứng đầu thiên hạ coi trọng?
Vân Khanh đang suy nghĩ xem xét tất cả vấn đề ở phương diện xấu nhất, sau khi trải qua kiếp trước, nàng không còn khả năng chỉ nhìn cảnh xuân tươi đẹp, hoa lệ bên ngoài nữa rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện một thân ảnh, thanh âm cũng mang theo ý cười tự nhiên phóng khoáng, theo bước chân ở trước cửa truyền đến: "Rốt cục cũng vào được rồi."
Minh Đế xoay người lại nhìn thấy, trên mặt cũng mang theo ý cười nói: "Ngươi đi đâu, như thế nào bây giờ mới đến?"
"Hồi bệ hạ, thần vừa đi tửu lâu uống rượu, nhiều người ở đây xem pháo hoa cũng không thoải mái, đông người khó xem không bằng bớt một người dư một chỗ, mặc dù phong cảnh không phải tốt nhất, nhưng nhìn xem cũng thoải mái tự do." Ngự Phượng Đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470603/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.