Nhớ tới chuyện bị hắn hôn trộm vào má, Vân Khanh vừa bất đắc dĩ lại vừa tức, làm sao trên đời này lại có nam tử vô lại như vậy, nàng cắn môi dưới thốt ra: "Ngươi vô sỉ."
"Vân Khanh ta có răng a còn rất trắng." Ngự Phượng Đàn hé môi cười, một chút cũng không có tự giác mình bị mắng.
"Ngươi......" Vân Khanh quay đầu, khóe môi vô tình lướt qua sườn má Ngự Phượng Đàn.
"Thì ra Vân Khanh là muốn hôn lại ta......" Ngự Phượng Đàn chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại lướt qua mặt hắn, cảm giác ôn nhuyễn nếu so với việc mình động thủ thì có cảm giác kích thích hơn.
Một cái chớp mắt, Vân Khanh toàn bộ gương mặt đều đỏ bừng, toàn thân cứng ngắc, đây......
"Ngươi là tên hỗn đản!" Vân Khanh cắn chặt môi, biết nói thế nào cũng không lại với tên thế tử vô sỉ này liền cắn răng khắc chế xúc động trong lòng.
Nàng muốn một cước đem Ngự Phượng Đàn đá xuống ngựa, tốt nhất là ngã chết hắn luôn. Quên đi, nếu càng nói thì hắn lại càng vô sỉ hơn!
Lúc này, Ngự Phượng Đàn biết khi nào nên tiến khi nào nên lùi, hắn cảm thấy hiện tại Vân Khanh đang thực sự tức giận, có thể bùng nổ ngay, nếu còn bị chọc nữa không chừng lần sau Vân Khanh thật sự cũng không chịu gặp hắn rồi. Vội vàng nhảy xuống ngựa giang hai tay hướng Vân Khanh: "Nàng xuống đây đi."
Vân Khanh tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, tự mình nhảy xuống bên kia ngựa, cũng không quay đầu lại, mặt đầy tức giận đi về phía chòi nghỉ.
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470581/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.