Đáy mắt hắn hiện lên thần sắc quỷ dị, khóe miệng cười cũng càng sung sướng, Vi Ngưng Tử lúc này cũng xoay người lên ngựa, nàng ta lên ngựa cũng coi như tốt, nhưng cũng không bằng Vân Khanh, trở mình vài cái, mới miễn cưỡng lên được.
Quay đầu nhìn thần sắc Ngự Phượng Đàn, đã thấy con mắt của hắn chỉ chú ý về phía trước, trên mặt mang theo biểu tình sung sướng, đáy lòng nàng ta lại nổi lên ghen tị.
Vân Khanh làm sao biết được những chuyện phía sau, nàng lên ngựa liền đuổi theo Dương Nhạn Dung phi ở phía trước, gió thổi qua tai, cảnh sắc lướt qua thật nhanh, loại cảm giác này giống như đang bay trong không trung. Vân Khanh thực thích cảm giác tự nhiên tiêu sái này, mỗi khi ngồi trên lưng ngựa, nàng cảm thấy cuộc sống không còn mấy thứ quy củ gia tộc, ám đấu, mà gần gũi với trời đất, lòng cũng thư thái, tầm mắt cũng mở mang.
Dương Nhạn Dung bắn một mũi tên bay rất xa, quay đầu lại nói với Vân Khanh: "Bắn tên!"
"Được!" Vân Khanh kéo dây cương, hướng con ngựa chạy đến chỗ bằng phẳng một chút, chuẩn bị nhắm bắn vào bia ngắm.
Dương Nhạn Dung lại cảm thấy có điểm không đúng, con ngựa Vân Khanh cưỡi hơi thở gấp gáp, ánh mắt cũng có chút kỳ quái, nàng vừa muốn nhìn kĩ lại đã thấy con ngựa của Vân Khanh bỗng nhiên rẽ về phương hướng chạy khác, mình nó vặn vẹo vài cái, Dương Nhạn Dung có thể xác định con ngựa này có vấn đề.
Đúng lúc này, phía xa xa có một con tuấn mã màu trắng phi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470580/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.