Chương trước
Chương sau
Đáy mắt hắn hiện lên thần sắc quỷ dị, khóe miệng cười cũng càng sung sướng, Vi Ngưng Tử lúc này cũng xoay người lên ngựa, nàng ta lên ngựa cũng coi như tốt, nhưng cũng không bằng Vân Khanh, trở mình vài cái, mới miễn cưỡng lên được.
Quay đầu nhìn thần sắc Ngự Phượng Đàn, đã thấy con mắt của hắn chỉ chú ý về phía trước, trên mặt mang theo biểu tình sung sướng, đáy lòng nàng ta lại nổi lên ghen tị.
Vân Khanh làm sao biết được những chuyện phía sau, nàng lên ngựa liền đuổi theo Dương Nhạn Dung phi ở phía trước, gió thổi qua tai, cảnh sắc lướt qua thật nhanh, loại cảm giác này giống như đang bay trong không trung. Vân Khanh thực thích cảm giác tự nhiên tiêu sái này, mỗi khi ngồi trên lưng ngựa, nàng cảm thấy cuộc sống không còn mấy thứ quy củ gia tộc, ám đấu, mà gần gũi với trời đất, lòng cũng thư thái, tầm mắt cũng mở mang.
Dương Nhạn Dung bắn một mũi tên bay rất xa, quay đầu lại nói với Vân Khanh: "Bắn tên!"
"Được!" Vân Khanh kéo dây cương, hướng con ngựa chạy đến chỗ bằng phẳng một chút, chuẩn bị nhắm bắn vào bia ngắm.
Dương Nhạn Dung lại cảm thấy có điểm không đúng, con ngựa Vân Khanh cưỡi hơi thở gấp gáp, ánh mắt cũng có chút kỳ quái, nàng vừa muốn nhìn kĩ lại đã thấy con ngựa của Vân Khanh bỗng nhiên rẽ về phương hướng chạy khác, mình nó vặn vẹo vài cái, Dương Nhạn Dung có thể xác định con ngựa này có vấn đề.
Đúng lúc này, phía xa xa có một con tuấn mã màu trắng phi nhanh về bên này, bờm ngựa màu trắng tung bay, Ngự Phượng Đàn cưỡi ngựa đuổi theo tới đây.
Ngựa của hắn so với ngựa của Dương Nhạn Dung thì tốt hơn rất nhiều, chỉ một thoáng liền phi tới chỗ Vân Khanh, hai tay buông ra, chân gắt gao giữ chặt mình ngựa, nói với Vân Khanh: "Mau buông ra, ta sẽ đỡ."
Vân Khanh gắt gao kéo dây cương, không biết như thế nào ngày thường con ngựa này đều dịu ngoan, hôm nay tựa hồ mất đi lý trí, lao thẳng về phía trước, căn bản là không nghe theo nàng chỉ huy, mắt thấy con ngựa sẽ lao tới rào chắn, nội tâm nàng cả kinh, quay đầu nhìn tuấn mã màu trắng cùng nàng phi song song, vội bỏ dây cương,vươn hai tay về phía Ngự Phượng Đàn.
Ngựa phi như bay thế nhưng bàn tay to chặt chẽ lại tiếp được nàng một cách nhẹ nhàng, Vân Khanh có cảm giác thân mình đang rơi ở giữa không trung liền rơi vào trong lòng Ngự Phượng Đàn, mà phía trước con ngựa màu rám nắng của nàng sau khi vượt qua rào chắn liền liều mạng lao đầu vào thân cây ma sát.
"Con ngựa kia làm sao vậy?" Vân Khanh nhíu mi hỏi.
"Có con gì đốt nó rồi." Ngự Phượng Đàn liếc mắt nhìn con ngựa một cái, khóe môi hơi nhếch lên, quay đầu ngựa, hướng về phía bia bắn tên: "Không cần phải để ý con ngựa kia, nàng thử bắn một mũi tên cho ta xem!"
Mà lúc này Dương Nhạn Dung cũng phi ngựa đến bên cạnh Ngự Phượng Đàn hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì."
Dương Nhạn Dung quan sát thấy nàng cũng không có việc gì, ánh mắt liền hồ nghi quét trên người Ngự Phượng Đàn vài lần, tốc độ của thế tử Cẩn Vương thật sự là quá nhanh rồi, coi như biết con ngựa sẽ xảy ra chuyện cũng không thể xuất thủ cứu Vân Khanh trước nàng ấy.
Bị nàng đánh giá như vậy,Vân Khanh mới phát hiện, chính mình lúc này đang ngồi trong lòng Ngự Phượng Đàn, cánh tay hắn đang vòng qua hông của nàng giữ chặt dây cương, thật là tốt rồi, giống như hắn đem nàng ôm vào trong ngực, từ phía sau lưng truyền đến độ ấm của khuôn ngực nam nhân, thân mình nàng liền cứng nhắc.
Ngay tại thời điểm nàng định mở miệng nói chuyện, Ngự Phượng Đàn lại ghì chặt dây cương, nói với Dương Nhạn Dung: "Nghe nói tiểu thư cưỡi ngựa bắn tên không thua gì nam tử, không bằng chúng ta thi thử một chút xem sao."
Dương Nhạn Dung đã sớm nghe qua tài cưỡi ngựa bắn tên của Ngự Phượng Đàn rất xuất chúng, nhất thời cũng có lòng háo thắng, gật đầu nói: "Tốt lắm, bắn ba mũi tên, xem ai bắn nhanh hơn, chuẩn hơn."
Tiếng nói vừa dứt, Dương Nhạn Dung liền thúc ngựa chạy, Vân Khanh thở ra một hơi, tựa hồ hơi thở mang theo nhiệt độ của nam nhân truyền đến từ sau lưng: "Thế tử, ngài thả ta xuống đây, ta ngồi ở chỗ này sẽ làm ảnh hưởng đến ngài."
Ngự Phượng Đàn cũng không để ý, quay đầu ngựa, thúc ngựa đuổi theo phía sau Dương Nhạn Dung: "Lúc này thả nàng xuống, tốc độ của ta sẽ chậm hơn so với nàng ấy, nàng cũng không thể để cho ta là một phu tử lại không bằng một học trò chứ, đây cũng thật quá mất mặt rồi."
Nghe vậy,Vân Khanh trợn trừng mắt, nếu ngươi nếu thật sự so tài thì thả ta xuống rồi lại so cũng không có gì khác biệt, biết đây là Ngự Phượng Đàn chơi xấu, nhưng Vân Khanh còn chưa học được kĩ thuật xuống ngựa trong lúc ngựa phi như bay, chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa, thân mình hơi nghiêng tới trước, tránh cho phía sau cùng người nào đó tiếp xúc.
Ngự Phượng Đàn đuôi lông mày thâm thúy nhếch lên, tươi cười nơi đáy mắt giống như ánh mặt trời, lặng lẽ nghiêng người tận lực tiếp xúc với Vân Khanh.
Hắn đã đáp ứng không tự ý vào phòng nàng, nhưng rất khó có cơ hội để gặp nàng, muốn Vân Khanh có thêm ấn tượng với hắn thì không thể không dùng thủ đoạn a, ai kêu Khanh Khanh của hắn khác với nữ tử khác nha, hắn đành cố gắng gia tăng cơ hội để hai người gặp mặt nhau thôi.
Dương Nhạn Dung đã rút tên ra muốn bắn, Ngự Phượng Đàn cũng rút ra trên lưng ngựa một mũi tên sắc nhọn màu đen, cũng không vội vã bắn bia mà là cười đối với Vân Khanh nói: "Nàng có thể bắn chuẩn không?"
Nói đến việc này, Vân Khanh có chút uể oải lắc đầu, nay nàng mới có thể ngồi vững khi phi ngựa băng băng là tốt lắm rồi, muốn bắn trúng bia ngắm, đều là quá sức, chớ nói chi là bắn chuẩn hồng tâm.
"Kỳ thật rất đơn giản." Thanh âm hữu lực mà ôn nhu của Ngự Phượng Đàn truyền tới, tựa hồ như có ma lực, làm cho Vân Khanh không tự chủ được nghe theo mệnh lệnh của hắn.
"Nàng cầm cung, ta dạy cho nàng."
Vân Khanh cầm lấy cây trường cung màu đen của hắn, Ngự Phượng Đàn từ phía sau nắm lấy tay trái của nàng cầm tên, tay còn lại nắm tay phải của nàng giương cung: "Khi bắn tên, gió sẽ thổi vào mắt, nàng không nên nhắm mắt mà nhìn kĩ mục tiêu, hơn nữa bia chết và bia sống khác nhau rất lớn…."
Theo như lời nói của Ngự Phượng Đàn, hắn bảo Vân Khanh thả tay giữ tên ra, sưu một tiếng, tên đen vững vàng trúng ngay tại hồng tâm.
"Trúng!" Vân Khanh nhìn chằm chằm mũi tên ở hồng tâm hô một tiếng.
Rốt cuộc vẫn là Trấn Tây đại tướng quân, kỵ xạ thật sự là không có gì để nói, một mũi tên cũng không lệch vừa vặn trúng ngay chính giữa.
Tuy rằng nhìn không thấy sắc mặt của nàng, Ngự Phượng Đàn vẫn có thể tưởng tượng được nàng hưng phấn như thế nào, cặp mắt phượng luôn quan sát nàng, vừa rồi hắn đã nhìn ra Vân Khanh đối với kỵ xạ thích hơn những thứ khác.
"Lại bắn một mũi tên nữa thử xem." Ngự Phượng Đàn khóe miệng khẽ cười, cảm giác nàng không bài xích hắn làm hắn thật sự vui mừng, đáng tiếc Vân Khanh cũng chỉ hưng phấn một chút, lại lắc lắc đầu: "Ngài thả ta xuống đi, không thể chỉ dạy mình ta, còn nhiều đồng học nữa cũng muốn học."
Tuy rằng nàng không thèm để ý những người đó thấy thế nào, nhưng thủy chung vẫn có chút kiêng dè, Ngự Phượng Đàn là một nam tử thành thục, hai người cùng ngồi trên một lưng ngựa thì có thể coi là ra tay cứu giúp nhưng nếu lâu quá thì lại có vấn đề rồi.
"Không thể, mới bắn một mũi tên thôi còn phải bắn hai mũi tên nữa." Ngự mã của Ngự Phượng Đàn chạy thong thả nhưng không hề có ý dừng lại.
Con ngựa đang chạy, nàng lại không thể nhảy xuống.
Vân Khanh quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch, lại càng thêm ảo não, tức giận trừng mắt nói với Ngự Phượng Đàn: "Vậy ngài còn không mau bắn tên!"
Ý định được thực hiện Ngự Phượng Đàn lại cười, lôi ra một mũi tên đặt trong tay Vân Khanh, Vân Khanh nhìn tên, khó hiểu hỏi: "Ngài đưa cho ta làm gì?"
"Tên thứ nhất do nàng bắn vậy hai mũi sau cũng do nàng bắn a." Ngự Phượng Đàn cười giảo hoạt, trong đôi mắt phượng có ý cười giống như của hài đồng, thật vất vả mới tiếp cận được Vân Khanh, hắn sẽ không khinh địch mà dễ dàng buông tha như vậy nha.
Thanh âm của hắn từ tính hàm chứa ý cười, thật là có mị lực trời sinh, làm cho tâm thần người ta hoảng hốt, trong hơi thở của nàng tràn đầy một mùi đàn hương thanh nhã làm cho nàng cảm thấy an tâm, nàng không biết tại sao lại có loại cảm giác này nhưng nàng thừa nhận không cảm thấy chán ghét tình trạng hiện tại của hai người. Nhưng vẫn là có chút kiêng dè.
"Ta bắn tên không tốt, nếu giúp ngài thì chẳng phải ngài sẽ thua?" Vân Khanh nhíu mi nói.
"Nha, nàng không nói ta còn không biết." Ngự Phượng Đàn rất biết nghe lời, tiếp tục cầm tay Vân Khanh, ngửi thấy trên người nàng tỏa ra hương thơm ngát, nín nhịn cảm xúc muốn ôm lấy nàng, cố gắng dời suy nghĩ sang cây cung: "Như vậy, thì sẽ không thua!"
Thân thể hắn dán chặt vào lưng của nàng, nhiệt độ cách lớp vải áo truyền đến làm cho Vân Khanh không được tự nhiên, nàng hung hăng muốn rút tay, lại phát hiện bàn tay nhỏ bé của mình bị bàn tay to lớn của hắn nắm chặt kéo thế nào cũng không được.
"Ngự Phượng Đàn! Ngài nhanh chút để cho ta xuống!" Vân Khanh cơ hồ là cắn răng nói.
"Ngoan, bắn xong hai mũi tên này ta sẽ thả nàng xuống!" Thanh âm của Ngự Phượng Đàn khi nói với Vân Khanh quả thực giống như đang dỗ tiểu hài tử mang theo ôn nhu lại có chút vô sỉ.
Vân Khanh tức đến nghiến răng, hận không thể cắn một phát vào bàn tay kia: "Ngài nếu không thả ta xuống, ta liền không cần khách khí nữa!"
"Nàng mà dám làm ta liền trước mặt người khác sẽ hôn nàng! Dù sao lần trước ta còn chưa hôn đủ!" Ngự Phượng Đàn không thèm che giấu đắc ý, bên tai Vân Khanh nhẹ nhàng cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.