Beta: Ishtar Lúc phụ nhân Tần thị nhìn thấy Tạ thị và Vân Khanh, hơi cử động thân người, Vi Trầm Uyên vội vàng đi qua đỡ bà, bà muốn đứng dậy chào, Tạ thị thấy bà như thế, nói: "Sức khỏe bà không tốt, không cần khách khí, mau nằm xuống cho đại phu bắt mạch đi." Tần thị thấy vậy mới lại dựa vào gối, Vi Trầm Uyên đắp chăn cho bà, đứng ở một bên chờ đại phu nói kết quả bắt mạch. Tạ thị phát hiện, tuy rằng Tần thị luôn bệnh nặng, áo khoác trên người dù đã sờn cũ bạc màu nhưng vẫn sạch sẽ, đệm chăn áo gối đều không ô bẩn, trong nhà thế nhưng không có cái mùi tanh tưởi của người nghèo bị bệnh nặng, ngược lại có một mùi hoa thoang thoảng, theo mùi hương tìm kiếm, ở đầu giường bằng gỗ của Tần thị, có một ống trúc làm thành bình hoa, bên trong cắm vài ba cành hoa đào, làm phòng ở sáng sủa hẳn lên. Tần thị theo ánh mắt của bà nhìn thoáng qua, cười nói: "Đây là ta cho Tiểu Uyên hái vào, để phòng có vẻ sinh động chút, miễn cho không khí trầm lặng." Lúc ốm đau còn chú ý sắp xếp như vậy, có thể thấy được tâm tính Tần thị rất tốt. Lại nhìn trong phòng tất cả đều rất sạch sẽ, bày biện chỉnh tề, Vi Trầm Uyên bình thường rất chú trọng hình thức, tuy rằng nhà nghèo, nhưng gia giáo cũng không tệ. Một lát sau, đại phu đứng lên, chắp tay nói: "Lệnh đường bệnh này cùng chẩn đoán trước đó vài ngày giống nhau, chính là khi sinh con sức khỏe cạn kiệt, sau lại không được chăm sóc tốt, khiến tổn hao nguyên khí, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, dựa theo phương thuốc lão phu kê trước đó mà dùng và nghỉ ngơi, thì không có gì đáng ngại nữa." Nghe chẩn đoán thế, Vi Trầm Uyên mắt liền sáng rực, thân thể nương không có trở ngại gì là tốt rồi, hắn chắp tay nói: "Đa tạ đại phu." "Không sao, nếu không còn chuyện gì nữa, ta phải sang nhà khác chẩn bệnh rồi." Đại phu bắt đầu thu thập thùng thuốc, đeo lên vai, đứng lên cáo từ nói. "Được, mời ngài đi thong thả." Vi Trầm Uyên đưa đại phu ra cửa, trong phòng liền còn lại Tần thị cùng mẹ con Tạ thị ba người. Tần thị mới hướng Tạ thị nói: "Ta nghe Tiểu Uyên nói, hôm nay ít nhiều được mẹ con phu nhân giúp đỡ, đại ân không biết như thế nào cảm tạ." Sau khi bà ngồi dậy, liền nhìn hai người nói: "Xem ta hồ đồ chưa kìa, vào cửa lâu như vậy vẫn chưa mời hai vị ngồi. Mau mau mời ngồi." Ánh mắt Tạ thị chuyển qua hai chiếc ghế đơn sơ trong phòng bà, nước sơn phía trên đều tróc ra, nhìn rối loạn lại có vẻ loang lổ cổ xưa, do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống nói: "Quý công tử tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu lễ nghĩa, Thẩm gia ta vẫn luôn giúp đỡ gia đình nghèo khổ, hôm nay tiểu nữ biết được chuyện tình trong nhà bà, liền trở về nói với ta, ta bèn tới nhìn xem." Tần thị nhìn đến Vân Khanh đứng ở bên cạnh Tạ thị, nàng mặc cẩm bào hình vân nhạn đang giương cánh, phối với váy áo màu đỏ thêu hoa hải đường màu vàng, trên đầu búi tóc hình tròn, cài cây trâm đính ba chiếc lông chim oanh, thêm một cây trâm bích vân có những sợi dây dài uốn lượn, ăn mặc như tùy ý, lại khóe léo hào phóng, tới nhà thăm bệnh, màu sắc y phục cũng được chọn lựa rất khéo, lại nhìn khuôn mặt như trăng rằm, làn da trắng mịn như ngọc, so với các tiểu thư trong kinh trước kia bà gặp qua đều xinh đẹp hơn vài phần, lại nhớ tới chuyện nhi tử đã nói, phát ra ca ngợi từ đáy lòng nói: "Quý thiên kim thật sự vô cùng xinh đẹp, nhã nhặn lịch sự hào phóng, tâm địa lại tốt, phu nhân thật sự là có phúc khí tốt." Nghe được có người khen nữ nhi của mình, so với trực tiếp khen bà, Tạ thị nội tâm cao hứng hơn, khách khí nói: "Đâu có, đây chỉ là đang ở trước mặt người khác mới như vậy thôi, đâu thể so với công tử nhà bà." Sau khi hai người khách sáo vài câu, Vi Trầm Uyên từ bên ngoài đi vào, đối với Tạ thị cùng Vân Khanh cúi đầu thật sâu nói: "Đa tạ Thẩm phu nhân cùng Thẩm tiểu thư tương trợ." "Không cần đa tạ, cũng là do một mảnh hiếu tâm của ngươi thôi." Tạ thị nói: "Nghe nói ngươi ở thư viện thành tích không tệ, nay cũng được mười bốn, nếu có thể, ngươi có muốn đi Bạch Lộc thư viện học không?" "Đương nhiên nguyện ý." Vi Trầm Uyên cúi đầu đáp, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt thản nhiên của Vân Khanh, lại rất nhanh thu hồi: "Chỉ là mẫu thân thân thể ôm bệnh không nhẹ, chỉ sợ không thể rời đi." Tần thị nghe được có người nguyện ý giúp đỡ nhi tử đến Bạch Lộc thư viện học tập, lại nghe nhi tử bởi vì sức khỏe của mình mà không đi, sắc mặt khẩn trương, vội vàng nói: "Con cứ đi đi, bệnh của nương không đáng ngại." Tạ thị nhìn vẻ mặt của bà, hiển nhiên không muốn vì sức khỏe của mình mà cản trở tương lai sau này của con, thật ra cùng là mẫu thân ai cũng muốn con mình sống thật tốt, ngược lại sinh lòng đồng cảm, cười nói: "Bà không cần sốt ruột, nếu lệnh công tử nguyện ý đi, nay thư viện đã khai giảng, ta ở Dương Châu có một tiểu viện còn trống, sân tuy rằng không lớn, cũng rất thanh tĩnh thích hợp cho hai người ở, cách thư viện cũng không xa, có thể mang theo bà cùng đi, việc hắn đến trường và chiếu cố bà không thể chậm trễ cái nào, không biết bà nghĩ thế nào?" Tần thị nghe thế, trong mắt kích động nói không nên lời, bỏ chăn xuống giường đến trước mặt Tạ Thị quỳ xuống, cảm kích đến hai mắt đẫm lệ nói: "Phu nhân đại ân đại đức thật sự không lời kể xiết, cho chúng tôi mượn bạc cũng thôi, còn cung cấp sân ở cùng thư viện, nông phụ như tôi thật sự là hổ thẹn không dám nhận." Tạ thị vội vàng đứng lên khẽ đỡ nói: "Không cần như vậy, Thẩm gia chúng ta vẫn đều làm việc thiện, tình cảnh trong nhà phu nhân Thẩm gia đã biết, tất nhiên phải ra tay giúp đỡ, trăm ngàn chớ nên hành lễ, sức khỏe bà còn suy yếu, không thể cử động mạnh, nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt." Một phen khuyên bảo xong, Tần thị mới chịu lên giường, đại khái bởi vì vừa rồi động tác quá mạnh, tâm tình lại quá kích động, lại bắt đầu ho lên, Vi Trầm Uyên vội vàng vỗ lưng cho bà. Tạ thị hơi hơi nhíu nhíu mày, nói: "Ta từ ngày mốt tính quay về thành Dương Châu, nếu các người nguyện ý, liền cùng chúng ta lên đường, thứ nhất có thể chiếu cố lẫn nhau, thứ hai thư viện đã muốn khai giảng, chớ để chậm trễ chương trình học mới tốt." Tần thị che miệng, hít một hơi thật sâu ngừng ho nói: "Đa tạ phu nhân quan tâm, từ hôm nay chúng tôi sẽ ráng thu xếp hành lí, hiện tại phu nhân cùng tiểu thư vẫn đừng nên đứng ở nơi này, nếu lỡ nhiễm bệnh thì ta sẽ rất có lỗi." Tạ thị vừa rồi cũng có suy nghĩ đó, thấy bà mở miệng trước, liền tiếp lời nói: "Ta đây liền đi về trước để bọn họ an bài một chút, sân kia vẫn đều có người quét tước, chừng cỡ ngày kia là có thể vào ở, bà nên nghỉ ngơi, chú ý sức khỏe của mình." "Được, Tiểu Uyên, đi tiễn Thẩm phu nhân cùng Thẩm tiểu thư." "Thẩm phu nhân, Thẩm tiểu thư, mời." Vi Trầm Uyên cúi người, đưa hai người đi ra ngoài. Hai cỗ kiệu còn đang đợi bên ngoài, Tạ thị lên cỗ phía trước nhìn hắn một cái, mở miệng nói: "Đem những đồ cần thiết thu thập là được, vốn không cần vội vã như vậy, nhưng mẫu thân ngươi sức khỏe không được tốt, xe ngựa của Thẩm gia vững vàng hơn một chút, miễn phải chịu xóc nảy nhiều." Vi Trầm Uyên nghe vậy, trong lòng rung động, mấy năm nay bị người xem thường đã thành thói quen, chưa từng nghĩ Thẩm phu nhân còn có thể thay hắn lo lắng những chuyện đó, có thể lo lắng chuyện xe ngựa, chỉ có người thật lòng có thiện tâm mới có thể làm được, ngực nghẹn ngào, giọng nói đã trầm đục như vịt lại khàn khan cất tiếng: "Thẩm phu nhân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được." Tạ thị mỉm cười, cũng không còn khách khí, gật đầu lên kiệu, dưới cái nhìn của mắt nhiều người, Vân Khanh cũng không cùng hắn nói chuyện khác, gật gật đầu, cũng xoay người lên kiệu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]