Nơi đó trở thành nơi văn nhân, khách quý đến ngâm thơ, thơ ca truyền bá lại cực nhanh, trong khoảng thời gian ngắn Thẩm gia giàu có truyền khắp thiên hạ, còn có người nói Thẩm gia giàu có đến nỗi ngang với một nước (nguyên văn: phú khả địch quốc),khi đó nghe xong chỉ cho là cường điệu lên mà thôi, giờ nhớ lại mới thấy đó thật sự có lòng trách phạt.
Nếu thật sự giàu có ngang với một nước, xếp hạng toàn quốc, Thẩm gia cũng không đứng nhất được, thương nhân bán muối Lĩnh Nam, ngân hàng tư nhân Tây Bắc kia đều có tiếng tăm lừng lẫy, bọn họ giàu có nhất định vượt qua Thẩm gia chỉ nổi tiếng giàu có ở Giang Nam thôi.
Thật ra đôi khi trong lòng Vân Khanh cũng nghi ngờ, mặt dù năm đó Tứ Hoàng tử phát hiện từ đường Thẩm gia là dùng bạc xây nên, cũng không đến nỗi phải xét nhà, hiện giờ đúng là Đại Ung hưng thịnh, nước giàu dân mạnh, quốc khố có thể trống rỗng đến nỗi như vậy hay sao? Nhưng ngoại trừ nguyên nhân này, nàng thật sự nghĩ không ra còn có lý do khác.
Chẳng qua nàng cảm thấy Thẩm gia là thương gia không có người hùng mạnh che chở mà nói, lại quá nổi tiếng, tai họa sớm muộn cũng giáng xuống. Ông bà ta đã nói, “người sợ nổi tiếng heo sợ khỏe mạnh”, lời nói qua loa, để ý mới thấy chí lý.
Vân Khanh buông chén trà, ngước mắt nhìn Thẩm Mậu, thấy ông đang bàn bạc cùng Tạ thị chuyện mở lại Như Thiện Viên, cười, ngắt lời, nói: "Cha, thật ra nữ nhi đối với việc mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470416/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.