Mặt trời dần dần lặn xuống, Dương Châu đã là hoàng hôn, chiều tà chiếu xuống, bầu trời nhuộm hồng quả quýt (Chu: quả quýt sao lại hồng nhở?),ánh sáng chói chang kích thích vào lòng con người.
Trong sông Lục Vụ sóng lạnh, cầu nhỏ nước chảy quyện thuyền ca, mà trong chợ tiếng rao hàng cũng không vì vậy mà dừng lại, dư vị hoàng hôn còn hơn ban ngày.
Sau khi ma ma tiến lên hỏi thăm được kết quả, trở về, mở miệng nói: "Theo lời phu nhân đó nói, phía trước có một cô nương bán mình chôn cha, nói là mẫu thân bệnh nặng, trong nhà đã tiêu hết tiền rồi, hiện giờ phụ thân qua đời, trong nhà không có tiền, xin nhà ai bỏ ra bảy mươi lượng mua nàng."
"Cái nha hoàn kia nhìn sơ như thế nào?" Tạ thị xưa nay thiện tâm, nghe thấy có cô nương làm như thế, thật là hiếu thuận, liền xúc động.
Nhìn thấy khuôn mặt lộ ra qua khe hở giữa đám người, ngón tay Vân Khanh gắt gao nắm chặt đệm lót ngồi, nàng nhớ, lúc ấy đúng lúc nàng đi ngang qua, gặp được Tuyết Lan, nhìn thấy nàng quỳ gối ở đó, suýt nữa bị mụ mụ thanh lâu mua đi, sau đó lấy tiền mua nàng. Hiện giờ tuy nàng là cùng Tạ thị đi đến, nhưng Tuyết Lan vẫn là bán mình chôn cha.
Ở kiếp trước, nàng coi Tuyết Lan là nha hoàn thân cận nhất, ngoài trừ không cho Tuyết Lan làm thông phòng ra, mọi thứ khác đều là tốt nhất, khi đó Tuyết Lan đi ra ngoài, không ai tin nàng chỉ là một nha hoàn, nhìn sơ giống tiểu thư nhà giàu hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470415/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.