Đã đạt được mục đích, Tô Mi âm thầm cười, nhẹ lời mềm giọng ghé vào trên người của Trầm Mậu, Tạ thị, lão gia để ý nhất là việc có con nối dòng, ngươi cứ chờ nhận lấy cơn lôi đình của lão gia đi.
Màn đêm tối dần, đại viện Trầm gia cũng dần yên tĩnh trở lại.
Ở Quy Nhạn các, ánh trăng như nước chảy, lẳng lặng chiếu xuống, thấp thoáng bóng cây khẽ vờn trêu đùa với mặt đất, theo gió lay động.
Vân Khanh ngồi dưới đèn xem sách, Lưu Thúy ở một bên dùng cây kéo khơi khơi bấc đèn, cho ánh sáng thêm sáng một ít, sau đó chụp chụp đèn lên, khuyên nhủ: "Tiểu thư, ngài nên nghỉ một lát, ngài đã xem hơn một canh giờ rồi."
“Nhanh như vậy rồi sao?” Vân Khanh buông sách xuống, nàng không thể vì cố đọc sách mà làm cho mắt mình bị hỏng, quay đầu nhìn ra song cửa sổ, nhìn trăng trên bầu trời đêm, không hiểu vì sao cảm thấy có chút mất mát, ngày xưa khi phụ thân đi xa trở về, thì ngày đầu tiên luôn ở cùng với mẫu thân, trò chuyện cùng với bà, nhưng hôm nay, trừ ở bữa cơm nói hai câu, còn những thứ khác thì cũng không có làm.
“Lưu Thúy,nếu ta là con trai thì tốt rồi.” Nàng ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ, vật này là do Khôn Đế khai quốc phát minh ra, một cái vòng tròn hình thể, chia làm 12 cái đo đếm, cứ mỗi một thời khắc thần đều có đánh dấu, không cần nghe trống điểm canh, cũng đã biết là giờ nào.
Trước kia vào lúc Đại Ung vừa khai quốc, lúc đó Song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470366/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.