“Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ, không biết lớn nhỏ, làm tổn hại đến thai nhi thì phải làm sao?” Tạ thị cau mày trách hỏi.
Trầm Mậu liếc nhìn Tạ thị, cũng không hề lên tiếng, Tô Mi vẻ mặt thống khổ đứng lên, nàng ta quỳ cũng chỉ là làm bộ, cầm khăn tay ở khóe mắt nức nở nói: “Lão gia, Mi nhi chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay phu nhân cấp cho một nha hoàn sao lại lớn lối như vậy, nàng ta nói năng lỗ mãng, Mi nhi chỉ muốn giáo huấn nàng ta về tôn ti có khác, nàng ta vậy mà dám cãi lại!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xuân Xảo ngươi nói thử xem.” Trầm Mậu để đũa xuống, hai tay vỗ lên đầu gối, quay đầu lại hỏi. Nàng ta nói những lời này cho dù là cố nói nha hoàn mà Tạ thị an bày này là không được, nhưng mà nàng ta không có ngẫm lại, vào lúc an bày cho Xuân Xảo theo hầu hạ, Trầm Mậu cũng đồng ý, sẽ không vì nàng nói một hai câu mà thay đổi.
Xuân Xảo cũng đi theo phía sau nàng ta đi vào, đứng ở một bên, đầu cúi thấp, trên mặt còn có dấu tay sưng đỏ, nước mắt trong khóe mắt chực chờ rơi xuống, thập phần đáng thương,”Mi cô nương vừa vào trong phòng, liền vật gì cũng vuốt cũng lật xem, nô tỳ thấy nàng ta đang mang thai, đụng chạm đồ vật lung tung sợ động thai khí, liền khuyên giải vài câu, nàng ấy liền mắng nô tỳ thân phận thấp kém, bảo nô tỳ tự vả miệng, nô tỳ tất nhiên là không chịu.”
“Không phải như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470365/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.