Chương trước
Chương sau
Đại hoàng tử nghe xong, khẽ nhíu mày, cười khổ, “Ý hai người, chẳng lẽ là nói đến những thủ đoạn tranh thủ tình cảm trong hậu cung? Chẳng lẽ ta cũng phải dùng đến loại thủ đoạn này sao?”
Đại hoàng tử dù gì vẫn là một người chưa từng trải qua sóng gió, nội tâm còn lưu lại một ít đơn thuần và ánh mặt trời, trong suy nghĩ cho rằng những thủ đoạn này là chỉ có nữ nhân mới làm, nên đối với hắn, có một số việc, bước ra được bước đầu tiên tương đối khó khăn.
Nhưng là nếu hắn đi được bước đi đầu tiên này, như vậy kiếp này không chừng đều sẽ bị ảnh hưởng.
Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói: “Bọn họ có thể sử dụng thủ đoạn này, huynh vì sao không thể dùng? Huynh cho là Tứ hoàng tử vì sao được sủng ái như vậy? Thật sự hoàn toàn là mẫu bằng tử quý sao?”
Đại hoàng tử lặng im không nói.
Vân Mộng Sơ lẳng lặng nhìn Đại hoàng tử, ánh mắt nhu hòa hồn nhiên, “Tứ sư huynh, sư huynh ngẫm lại xem, nếu huynh từ giờ trở đi đều tỏ ra trân trọng Tứ hoàng tử, ở mặt ngoài thật sự xem hắn như đệ đệ, tất cả mọi người sẽ dần dần tin rằng huynh tốt với hắn, như vậy, đến lúc đó, khi sư huynh làm ra chuyện gì gây bất lợi cho hắn, hoặc là ở làm vài động tác nhỏ sau lưng hắn, cáo trạng với hoàng thượng, mọi người cũng sẽ nghĩ là sư huynh có ý tốt mà thôi…”
Đại hoàng tử kinh ngạc lắng nghe lời Vân Mộng Sơ nói, môi càng mím càng chặt.
Sở Thiên Hựu lúc này cũng nói: “Rất nhiều đạo lý đều như vậy, ở mặt ngoài là một chuyện, sau lưng lại là chuyện khác.” Thần sắc gian hắn thoáng ảm đạm, hiển nhiên là nhớ tới chuyện kiếp trước, “Tứ sư huynh, việc này, đệ hi vọng huynh nghiêm cẩn cân nhắc.”
Đại hoàng tử trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, “Ta bỗng nhiên phát hiện, đệ và Tiểu Sơ rất có vợ chồng tướng, ý kiến đều nhất trí, còn thay nhau dùng những lý do khác nhau tới khuyên ta.”
Sở Thiên Hựu hắc tuyến. Hắn luôn xem Vân Mộng Sơ như con gái mình, làm sao có thể thành thê tử…
Thê tử của hắn hẳn là, hẳn là…
Hắn cũng không biết hẳn là bộ dáng gì. Sau khi bị Triệu Diệc Như làm tổn thương một lần, hắn thật sự đối với nữ tử có chút kính nhi viễn chi. Những người có giới tính nữ ở bên cạnh hắn, ngoại trừ mẫu thân và tỷ tỷ, cũng chỉ có mỗi Vân Mộng Sơ là hắn không bài xích, không chỉ không bài xích, ẩn ẩn còn có cảm giác thích gần gũi.
Khụ khụ, con gái của mình, muốn gần gũi cũng là bình thường.
Vân Mộng Sơ nhẹ nhàng chu miệng, có vợ chồng tướng với cái tên mặt than Sở Thiên Hựu này? Người nào gả cho Sở Thiên Hựu mà không bị đông chết đã là kỳ tích, nàng ủy khuất nói: “Tứ sư huynh, chúng ta là vì tốt cho sư huynh.”
Đại hoàng tử thu liễm tươi cười, nhéo nhéo gò má Vân Mộng Sơ, “Yên tâm đi, ta biết phải làm sao.”
Vân Mộng Sơ xoa mặt, trong lòng rủa thầm Đại hoàng tử tương lai nhất định sẽ cưới một nữ hài phi thường thích nhéo mặt hắn, để hắn nếm thử đoạn đường khổ ải ngày xưa của nàng.
Sở Thiên Hựu nghe Đại hoàng tử lời vậy, lạnh nhạt nói: “Huynh có thể suy nghĩ cẩn thận liền không còn gì tốt hơn, cũng không uổng công chúng ta lải nhải một phen.”
Đại hoàng tử thấy thế, lập tức cười làm lành: “Đừng nóng giận, ta nhận sai rồi còn không được sao. Để ta tự phạt rượu, ta tự phạt, hắc hắc, cám ơn hai người hôm nay khuyên ta…” Hắn quay ra cửa, cất cao giọng hô. “Thanh Phong, xuống dưới lầu lấy hai vò rượu ngon đến, hôm nay ta và Thiên Hựu không say không về.”
Sở Thiên Hựu khẽ nhíu mày, “Còn có Tiểu Sơ ở đây nữa, đừng làm huyên náo quá mức.”
Đại hoàng tử sửng sốt, như sực nhớ ra, sờ sờ đầu Vân Mộng Sơ. “Tiểu Sơ càng ngày càng thông minh, không biết sau này Tiểu Sơ lớn lên, có còn nhu thuận nữa hay không, hay là càng ngày càng thông minh, biết dùng thủ đoạn đâm sau lưng người khác.”
Vân Mộng Sơ gục đầu xuống, khẽ ảm đạm nói: “Đây đều là do mợ của muội dạy.”
Sở Thiên Hựu có chút đau lòng, trừng mắt liếc nhìn Đại hoàng tử một cái, quay sang nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu Sơ, không sao đâu, mợ của muội đã rời kinh thành, ta cam đoan bà ta sẽ không trở về nữa.”
Vân Mộng Sơ ngẩng đầu lên, tựa hồ đang nỗ lực thu hồi biểu cảm ảm đạm, mỉm cười với Sở Thiên Hựu, “Tam biểu ca, cám ơn biểu ca.”
Đại hoàng tử hỏi: “Mợ của Tiểu Sơ là Tống thị và cả nhà Từ Thư Quân đúng không… Ừm, Tiểu Sơ yên tâm, ta nhất định sẽ cho người đi tiếp đón bọn họ thật long trọng.”
Sở Thiên Hựu khẽ gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, “Đúng rồi, làm chuyện gì, tốt nhất đều phải tiến hành theo chất lượng, không cần bỗng nhiên thay đổi thái độ, như vậy sẽ dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi.”
Đại hoàng tử đồng ý gật đầu, nghiêm cẩn suy xét thái độ tương lai.
Lại nói đến Thanh Phong, tuy rằng không rõ chủ tử nhà mình vì sao bỗng nhiên muốn uống rượu, nhưng vẫn nhận mệnh đi xuống lầu tìm chưởng quầy lấy rượu, không nghĩ tới vừa hoàn thành xong mệnh lệnh của chủ tử nhà mình, hắn bỗng nhiên nghe một thanh âm kêu lên: “Ô? Đây không là Thanh Phong sao? Ngươi hôm nay không phải đi theo chủ tử của ngươi xuất cung từ sớm sao? Sao không đi trên đường, thế nhưng ở đây?”
Thanh Phong nhìn lại, sắc mặt nhất thời trầm xuống, không nghĩ tới Cung Tùy cũng tới đây, như vậy có phải là…
Quả nhiên, hắn nghiêng đầu liền thấy một nam hài mặc áo tím, xinh đẹp mị hoặc, đang đứng cạnh Cung Tùy. Hắn thầm nghĩ, hôm nay đúng là xuất môn không xem hoàng lịch, bất đắc dĩ xoay người định hành lễ.
Nam hài kia liền ngăn lại, như không chút để ý nói: “Ta hôm nay cải trang vi hành, không cần hành lễ.”
Thanh Phong không nói gì ngưng nghẹn, nếu ngài thật sự tính cải trang vi hành, vậy còn nói ra làm gì, thế này không phải muốn nói cho người khác biết ngài là người có thân phận, có địa vị sao.
Nam hài đi đến cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Ngươi ở đây, có phải đại ca cũng ở đây?”
Thanh Phong không tình nguyện gật đầu.
Khóe miệng nam hài lộ ra một chút tươi cười, “Nếu đã như vậy, để ta đi gặp đại ca một lát.”
Nói xong, nam hài ra dấu bảo gã hầu cận bên cạnh đi thu xếp với chưởng quầy.
Cung Tùy đi đến trước mặt chưởng quầy, lấy ra một cái bài tử, “Chưởng quầy, phòng của Cao gia, chúng ta còn có hai vị kiều khách nữa, rượu và đồ ăn như cũ, ngươi mau chóng dọn lên đi.”
Chưởng quầy vừa thấy bài tử của Cao gia, lại liên tưởng đến mấy lời vừa của nam hài, nhất thời minh bạch nam hài trước mắt là ai, trong lòng run lên, dùng đến mười hai vạn phần tinh thần đi hầu hạ. Tuy rằng Thanh Nhã Lâu có chút thế lực đứng phía sau, nhưng cũng không có khả năng so được với vị Tứ hoàng tử đang rất được sủng ái này nha.
Tứ hoàng tử thấy Cung Tùy đã thu xếp xong, xoay người lên lầu, ra dấu bảo một thị vệ phía sau đi ra xe ngựa đón người.
Thị vệ vâng lệnh, đi dẫn hai vị nữ tử mang theo nón che mặt vào trong, thẳng đến lầu ba.
Lúc này Thanh Phong đã chuyển đạt xong mệnh lệnh của Đại hoàng tử, vội xoay người lên lầu ba, gõ cửa căn phòng của Đại hoàng tử, “Đại hoàng tử, tiểu nhân ở dưới lầu thấy Tứ hoàng tử đến.”
Động tác Đại hoàng tử nhất thời cứng đờ, Sở Thiên Hựu thấp giọng nói: “Thời điểm khảo nghiệm huynh đã đến.”
Đại hoàng tử miễn cưỡng lộ ra một cái tươi cười, rồi lặng im không nói.
Một lát sau, quả nhiên có người đến gõ cửa, Sở Thiên Hựu nhìn Vân Mộng Sơ một cái, nàng lập tức cầm nón che mặt chạy ra sau bình phong.
Cửa vừa mở ra, Cung Tùy đứng giữ cửa bên ngoài, Tứ hoàng tử thản nhiên đứng đó, trên mặt mang theo nụ cười mị hoặc. Diện mạo của hắn có bảy phần thừa kế từ quý phi mẫu thân, cho nên tướng mạo của hắn thường thường có thể chọc nữ nhân tức giận đến hộc máu.
Đại hoàng tử thấy hắn đến, nhàn nhạt cười cười, “Tứ đệ, sao đệ lại tới đây?”
Tứ hoàng tử khẽ nhíu mày, “Không nghĩ tới Thiên Hựu biểu đệ cũng ở đây! Đệ hôm nay có mời hai vị cô nương Lâm gia đến Thanh Nhã Lâu ngắm hoa đăng dùng bữa, không nghĩ tới lại khéo như vậy phải đại ca ở đây.”
“Hai vị cô nương Lâm gia?” Đại hoàng tử nghi hoặc, “Chuyện này chỉ sợ không hợp, bất quá tứ đệ đứng ở ngoài cửa như vậy cũng rất mệt, vẫn là vào trong ngồi đi.”
Tứ hoàng tử lập tức vào trong ngồi, ý cười trên mặt trở nên có chút phô trương, “Đại ca chẳng lẽ không biết sao? Lâm phủ muốn kết thân với Cao gia, về sau ta và hai vị cô nương Lâm gia cũng xem như thân thích, dẫn bọn họ đến xem hoa đăng cũng không có gì.”
“Cũng phải.” Đại hoàng tử cười nói: “Nếu như thế, đệ hãy nhanh chút đi tiếp hai vị cô nương kia đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Tứ hoàng tử có chút kỳ quái nhìn Đại hoàng tử, thấp giọng gọi: “Đại ca…”
“Hửm?” Đại hoàng tử vẫn nhẹ nhàng cười như trước.
Tứ hoàng tử bỗng nhiên giơ tay ra chỉ, “Phía sau bình phong có người? Là ai?”
“Một cô nương thôi.” Đại hoàng tử nhàn nhạt đáp.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên có một nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn đi đến, nàng nghiêng người nhìn vào trong mấy cái rồi xoay người rời đi.
“Không nghĩ tới đại ca cũng sẽ gọi nữ hài tử đến uống rượu.” Tứ hoàng tử đứng lên nói, “Đệ thật sự rất hiếu kỳ cô nương bên trong là ai… Thế nhưng sẽ được đại ca mời đến, chớ không phải là vị tiểu sư muội kia của đại ca?”
Sắc mặt Sở Thiên Hựu trầm xuống, vừa định đứng lên đi chặn trước mặt Tứ hoàng tử, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ: “Tứ hoàng tử, Sở thế tử.”
Lúc này, hai vị cô nương Lâm gia đang đứng ở ngay cạnh cửa, lẳng lặng nhìn vào bên trong.
Người đứng ở phía trước hiển nhiên là đích nữ Lâm Thiền, nàng cất bước đi đến, lần lượt cúi người hành lễ với Đại hoàng tử và Sở Thiên Hựu, sau đó quay sang nói với Sở Thiên Hựu: “Sở thế tử, từ lần từ biệt ở Lâm phủ, hồi lâu không thấy.”
Sở Thiên Hựu nhàn nhạt gật đầu, không nói một lời, gương mặt như bị liệt cơ toàn diện.
Lâm Thiền có chút xấu hổ đứng tại chỗ, mà Lâm Nghiên chỉ yên lặng đứng ở cửa, một câu cũng không nói.
Bỗng nhiên, Lâm Thiền làm như nhớ tới cái gì, “Phía sau bình phong cũng có một vị cô nương sao? Ta đi xem.”
Nàng vừa dứt lời liền nhấc chân đi ra sau bình phong.
Vân Mộng Sơ đối với tình hình ngoài bình phong đều biết rõ ràng rành mạch, thấy lần này tránh không khỏi, đành dứt khoát mang nón che mặt, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Lâm Thiền vào trong thấy là nàng, sửng sốt một chút, “Muội muội nhìn quen quen, ta tựa hồ đã gặp muội muội ở đâu đó.”
Vân Mộng Sơ không nói một lời, chính là nhẹ nhàng cúi người chào Lâm Thiền.
Lâm Thiền hơi hơi sửng sốt, “Muội muội không có tiện nói chuyện sao? Có thể để ta nhìn xem muội muội là ai?”
Nàng khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng bước một bước về phía trước, ý bảo Lâm Thiền cùng mình đi ra ngoài.
Sở Thiên Hựu thấy nàng đi ra, lập tức đi tới cạnh nàng, trong lòng biết nàng không muốn để người khác biết mình là ai, cúi đầu nói khẽ vào tai nàng: “Ta sẽ bảo Cung Nghị đưa muội trở về.”
Vân Mộng Sơ khẽ gật đầu, liền nghe Sở Thiên Hựu giương giọng gọi Cung Nghị.
Nhưng không nghĩ tới, Tứ hoàng tử lúc này nói: “Đại ca của đệ, đây hẳn tiểu sư muội của đại ca đúng không, ngoại trừ nàng, đệ thật nghĩ không ra là ai uống rượu với đại ca.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.