Đỗ Minh Trà nhìn Thẩm Thiếu Hàn, trả lời một cách chân thành: “Những việc mà cô ấy nói tôi đều không biết.”
Thẩm Thiếu Hàn: “...”
Anh đã lên cơn thịnh nộ rồi, chiếc điện thoại vỡ nát ở trên sàn nhà, màn hình cũng vỡ tung vẫn còn kiên cường đổ chuông.
Đỗ Minh Trà thương tiếc nhìn sang chỉ nhìn thấy hai từ “Vương Tinh” trên màn hình.
Mặt Biệt Vân Trà tái mét.
Từ phản ứng của Đỗ Minh Trà và Thẩm Thiếu Hàn cô mơ hồ đoán được bản thân đã làm ra một điều khác thường.
Trong lúc căng thẳng, cửa phòng phát sóng được đẩy ra, khắp đầu Vương Tinh đều là mồ hôi cũng không kịp giải thích vội vàng tắt nút phát sóng trước khi nhìn sang ba người trong phòng.
“...Vừa mới phát sóng chương trình,” Vương Tinh lắp bắp nói, “Bây giờ... bây giờ không còn việc gì nữa rồi, tôi đột nhiên hơi khát nước muốn đi vệ sinh...”
Bàn chân như được bôi dầu anh ta nhanh như cắt rời đi chỉ còn lại ba người trong phòng đang rơi vào trầm lặng.
Một lúc lâu sau.
Đỗ Minh Trà: “Vừa nãy chương trình phát sóng rồi à?”
Thẩm Thiếu Hàn mặt tái mét, sải dài bước chân đi đến trước mặt Biệt Vân Trà.
Biệt Vân Trà bị anh dọa sợ liền nhắm mắt lại ôm mặt, ôm đầu lắp bắp nói: “Đừng...”
Đỗ Minh Trà cau mày: “Bạn học Thẩm, anh không thể đánh...”
Thẩm Thiếu Hàn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt u ám đột nhiên vươn tay dùng sức mà giữ lấy cằm của Biệt Vân Trà.
Anh nói: “Vân Trà, em làm anh quá thất vọng rồi.”
Biệt Vân Trà bị anh dọa sợ sắp khóc đến nơi rồi, đáng thương nhìn anh: “Học trưởng, em...”
Thẩm Thiếu Hàn không nghe cô giải thích, cửa phòng phát sóng lại mở ra, mơ hồ có thể nghe được tiếng xì xào bên ngoài. Có vài học sinh nam hiếu kỳ nhìn vào giữa căn phòng đụng vào ánh mắt của Thẩm Thiếu Hàn liền rụt hết đầu lại.
Tất cả các phòng học của học viện tiếng pháp đều nghe thấy tin tức nóng hổi vừa rồi.
Tất cả.
Tiếng tăm của Thẩm Thiếu Hàn trong học viện không phải nhỏ, vốn dĩ ngành ngôn ngữ sinh viên nữ nhiều hơn nam, mà sinh viên nam tài sắc vẹn toàn lại càng hiếm có. Mà Thẩm Thiếu Hàn lại có một dung mạo tuấn tú, gia cảnh ưu tú, thành tích luôn nằm trong danh sách đứng đầu, kỹ năng giao tiếp cũng vô cùng tốt.
Thông tin liên quan tới gia cảnh của con người có tầm ảnh hưởng này thì càng nói càng gây chấn động.
Biểu cảm của Thẩm Thiếu Hàn càng lạnh lẽo hơn, anh không nhặt lại điện thoại bị vỡ trên sàn mà sải rộng bước chân rời đi.
Vệt tay rõ nét ở dưới cằm Biệt Vân Trà thì lại không phải do Thẩm Thiếu Hàn bóp quá mạnh tay mà do anh đã quệt đi lớp phấn trang điểm nên mới hiện rõ nét như vậy.
Cô kìm nén nước mắt trong khoang mắt, không nhìn Đỗ Minh Trà mà khom người nhặt chiếc điện thoại vỡ lên vội vàng chạy theo sau Thẩm Thiếu Hàn, trong tiếng nói còn có tiếng nghẹn ngào: “Đàn anh...”
Đỗ Minh Trà không thể đi.
Cô vẫn phải ở lại để phát sóng.
So với thời gian mong muốn bị chậm hơn vài phút, Đỗ Minh Trà sắp xếp lại thời gian cố gắng giới thiệu đơn giản hơn.
Biệt Vân Trà rời đi rồi, cô trở thành người duy nhất phát sóng, Đỗ Minh Trà một mình hoàn thành nhiệm vụ phát sóng tối nay.
Nhân lúc rắc rối vẫn chưa bị xé to ra Đỗ Minh Trà phát sóng xong đi ra khỏi phòng phát sóng mới mở điện thoại.
Trong nhóm nói chuyện của học viện đã bàn tán nhộn nhịp, như là một giọt nước lạnh bị rơi vào chảo dầu nóng, ai cũng điên cuồng gửi âm thoại.
Từ lúc khai giảng đây là tin tức nóng nhất, phức tạp nhất, nhiều phiên bản nhất bị truyền tai nhau. Như hiện tại thì đã không thể nào khống chế, như ngọn lửa cháy lan rộng khắp nơi.
Một khi đã truyền đi thì không thể ngăn chặn.
Mà trong nhóm ẩn danh gồm hàng nghìn người của đại học C vẫn có người thêm râu thêm ria cho câu chuyện về chuyện gia đình của Thẩm Thiếu Hàn.
Mẹ ruột của Thẩm Thiếu Hàn sớm đã qua đời, người mẹ hiện tại thực tế chỉ là mẹ kế, Thẩm Khắc Băng là con của mẹ kế.
Có người còn nói lời không tốt, nói Thẩm Thiếu Hàn và mẹ kế có tư tình, còn thêm vào thời gian, địa điểm cho lời đồn thổi này, khiến cho nó càng thêm hấp dẫn. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Vừa nghe chính là lời vọng tưởng của bọn con trai thô tục, đầy mùi dung tục, buồn nôn.
Đỗ Minh Trà,không nhịn nổi nữa.
Cô mặc dù không thích Thẩm Thiếu Hàn và cho dù lời nói của Biệt Vân Trà là đúng hay sai nhưng bác Thẩm đối với cô cũng không tệ bạc cô cũng không thể chỉ ngồi xem mà không quản.
Đỗ Minh Trà cũng làm một người nặc danh vào nhóm trách mắng những người nói hưu nói vượn bên trên:
[Các bạn có biết là khi nói những lời này thì các bạn sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không?]
[Những việc vô căn cứ như vậy mà cũng có thể lấy ra để bàn tán thêm thắt, coi đây là nơi không có luật pháp hay sao?]
[Nếu rảnh đến mức vậy thì không bằng vào nhà xưởng dệt vải đi, so với ở đây hồ ngôn loạn ngữ lãng phí cơm gạo của quốc gia.]
Có một tên không nhịn được nữa liền mở miệng nói hung ác:[ồ, có con chó cái liếm Thẩm Thiếu Hàn đứng ra bảo vệ hắn rồi kìa?]
[Nhìn Thẩm Thiếu Hàn ngủ với mẹ của hắn nên mày ngưỡng mộ à?]
Đỗ Minh Trà: [Trẻ trâu nói chuyện thật khó nghe.]
Kèm thêm một icon chị gái phát sản.
[Nói nhiều như vậy nhưng những nơi khác thì lại quá nhỏ.]
Một câu nói đã khuấy động cả ngàn cơn sóng, tên nặc danh kia cũng bắt đầu điên lên tuôn một tràng như kiểu bị chọc đau khắp người.
Dựa vào kiến thức thông thường thì không nên so đo với mấy thằng “ một thằng bạo gan, mấy thằng điểu điên cuồng” Đỗ Minh Trà cất điện thoại đi không thèm để ý tới mấy loại chó điên mà đi đến nhà ăn mua cơm tối.
Còn phải ăn kiêng hai tháng nữa, Đỗ Minh Trà nhìn mấy món mì cay bên cạnh nửa ngày cuối cùng vẫn nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ:...một bát mì không cay không tê, cho vào nước dùng thanh đạm, không cần gia vị, cho thêm chút muối là được rồi, cảm ơn.”
Cô nhân viên đứng ở trước quầy ăn tiếp nhận bát nhựa mà Đỗ Minh Trà đưa đến, bên trong chỉ có một vài cọng rau mầm, nấm kim châm, nấm đùi gà, chỉ duy nhất có hai quả trứng chim cút là món thịt.
Cô nhân viên nhìn đôi vai gầy gò của Đỗ Minh Trà, khẩu trang gần như che hết cả khuôn mặt, hoàn toàn không giống như đang muốn giảm cân.
“Chỉ vậy thôi à?”
“Đúng vậy, làm phiền cô rồi.”
Cô nhân viên cân đồ lên mới được có 8 tệ.
Đỗ Minh Trà quẹt thẻ.
Vào thời điểm này có rất nhiều người lên lớp học lớp tự học buổi tối.
Người trong nhà ăn không nhiều, Đỗ Minh Trà đợi một lúc thì cô phục vụ bê bát mì không tê không cay đến và dặn dò: “Cô bé à, đi học cần dùng đầu óc nhiều, cháu ăn nhiều một chút.”
Đỗ Minh Trà nhìn trong bát có rất nhiều trứng chim cút tròn mẩy, quả nổi quả chìm mà kinh ngạc: “Cô ơi.”
“Cô cho cháu thêm đó.” Tay cô nhân viên giống như lớp vỏ cây sần sùi, cô cũng có tuổi khi cười nếp nhăn góc mắt hiện rõ, “Ăn không no thì sẽ không có sức lực lên lớp học đâu.”
Đỗ Minh Trà từ từ nắm chặt túi đồ ăn, thật lòng nói: “Cảm ơn cô.”
Cô không từ chối lòng tốt của cô nhân viên, xách túi đồ ăn trở về kí túc xá.
Triệu Tâm Kiến đã được bạn cùng phòng hợp lực đón trở về, hiện tại đang nằm trên giường—cô nghe lời dặn dò của bác sĩ buổi tối chỉ ăn một bát cháo trắng.
Nhìn thấy Đỗ Minh Trà đi vào, Triệu Tâm Kiến nằm bò cạnh mép giường ngăn Đỗ Minh Trà lại: “Minh Trà, chuyện hôm nay là như thế nào vậy?”
“So với những gì mà cậu nghe được không khác biệt lắm.” Đỗ Minh Trà nói, “Nhưng mà đó chỉ là tin đồn nhảm vớ vẩn các cậu đừng có mà tin.”
“Minh Trà,” Khương Thư Hoa đang đắp mặt nạ, một chân dẫm lên ghế, một tay tạo hình ok, “Đã biết.”
Hoắc Vi Quân vùi đầu lướt điện thoại: “Bài giải thích của trường đều đã đăng lên tường vừa mới bị xóa đi. Nếu mình là Thẩm Thiếu Hàn đã sắp sửa ngại ngùng đến mức ngón chân co quắp có thể quốc đất đến nơi rồi. Nếu như xảy ra vào tháng ba tháng tư thì nói không chừng đến cả kênh đào suez cũng được anh ta cuốc đến khai thông dòng chảy.”
Đỗ Minh Trà để hộp cơm xuống bàn, cô đói sắp không chịu được rồi. Tách đôi đũa ra, gắp lên quả trứng chim cút nóng hổi.
Lòng đỏ trứng vừa vào miệng đã mềm ra, vừa thơm vừa mịn.
Chờ chút, cô vẫn còn phải đi dạy cho Cố Nhạc Nhạc.
Từ đầu giờ chiều, Đỗ Minh Trà đã nhắn tin cho thầy Hoài, hết sức cẩn thận hỏi thăm.
[Nhạc Nhạc không thích tôi giảng bài thì nên làm thế nào đây thầy?]
Đã trôi qua ba tiếng bốn mươi lăm phút, thầy Hoài vẫn chưa trả lời lại.
Đỗ Minh Trà vừa ăn vừa lướt tin tức trên wechat giống như là nếu lướt như vậy thì có thể lướt ra tin nhắn của thầy Hoài.
Bạn cùng phòng vẫn đang ngồi thảo luận chuyện của Thẩm Thiếu Hàn hôm nay.
Thật đúng là khó mà sống nổi với xã hội.
Bạn cùng phòng biết Đỗ Minh Trà không có ý gì với Thẩm Thiếu Hàn nên cũng không kiêng kị cô.
Bạn cùng phòng trước còn thay Đỗ Minh Trà ai oán vài câu, cảm thấy Thẩm Thiếu Hàn đúng là không có mắt nhìn, không ngờ lại coi trọng Biệt Vân Trà.
Nhưng bây giờ cũng đã hiểu ra rồi.
Với tính khí này của anh ta không thành đôi với Đỗ Minh Trà là chuyện tốt của lão thiên gia.
Khương Thư Hoa cầm tờ giấy lau dung dịch trong mặt nạ trên mặt: “Hy vọng Thẩm Thiếu Hàn và Biệt Vân Trà thành một đôi, đừng có mà đi làm hại tiểu Minh Trà của chúng tôi.”
Triệu Tâm Kiến cảm khái: “Cậu nói Thẩm Thiếu Hàn – nhân vật như thái tử gia thẩm mỹ tại sao lại biến dạng như vậy nhỉ?”
Hoắc Vi Quân cười: “Thẩm Thiếu Hàn có chỗ nào là giống thái tử gia? Ngày trước cách gọi thái tử gia này là để gọi Thẩm nhị gia. Bàn về bối phận Thẩm Thiếu Hàn là cháu của ông ấy, bàn về gia sản thì ở tuổi này của Thẩm Thiếu Hàn thì Thẩm nhị gia đã là tỷ phú rồi.”
Triệu Tâm Kiến cảm thán: “Tỷ phú đó, tớ muốn kiếm đc tiền tỷ chắc là từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đã đi làm rồi.”
Khương Thư Hòa chú tâm thảo luận: “Tết năm nào tớ cũng đốt tiền cho tổ tiên chắc là cũng có tiền tỷ rồi cũng nên, nhưng đều là tiền trên trời. Không biết dưới âm phủ có bị lạm phát không nhỉ, cũng không biết tổ tiên chúng ta có nhớ mở một hộ cho chúng ta không, quản lý tài sản trước. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. Hay là nói dưới âm phủ muốn mở hộ thì bắt buộc phải chính chủ tới mới được nhỉ...”
Đỗ Minh Trà cố gắng nuốt xuống thức ăn ở trong miệng: “Tới chỉ tham gia duy nhất một hạng mục tiền tỷ cuối cùng là lại sản phẩm trên pinduoduo (1 trang TMĐT của TQ bán đồ không đúng với giá trị thực)
Hoắc Thành Quân không tham gia thảo luận, nhà cô có tiền, tài sản nhiều, tiền tỷ với cô mà nói không phải là quá xa lạ.
Cô cúi đầu lướt điện thoại cả nửa ngày, tìm ra được ảnh của Thẩm Hoài Dữ: “Tớ còn chưa nói xong, bàn về tướng mạo thì nhị gia một chút cũng không kém so với Thẩm Thiếu Hàn...”
Khương Thư Hoa và Triệu Tâm Kiến đều chúc đầu vào xem, lời tán thưởng không ngớt.
Khương Thư Hoa vốn từ ít chỉ thốt ra được hai từ: “Tuyệt với!”
Triệu Tâm Kiến đưa ra nhận xét cao nhất: “WTF, đẹp trai vậy, thân hình cũng đẹp như vậy mà không đi quay phim cấp ba thì thật là đáng tiếc.”
Đỗ Minh Trà không xem.
Thời gian gấp đến mức không đủ dùng, cô vội vội vàng vàng ăn xong cơm, chào bạn cùng phòng rồi xách túi xách rời đi.
Sắp tới giờ dạy học cho Cố Nhạc Nhạc rồi.
Lái xe taxi cũng đang chờ ngoài cửa, Đỗ Minh Trà vừa ngồi lên xe thì điện thoại vang lên.
Cô cuối cũng cũng nhận được tin nhắn phản hồi của thầy Hoài.
[Trước tiên bồi dưỡng đứa trẻ có hứng thú với tiếng pháp]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]