“Ôngnói cái gì?”
Cótiếng nói chuyện truyền đến bên tai tôi, trong tiềm thức, tôi không hề phát ratiếng, chỉ nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe, ý thức bắt đầu thanh tỉnh, sự đau đớncũng dần lan tràn khắp cơ thể, đau quá, phía sau lưng, khuỷu tay, đầu... Toànthân cao thấp tựa như bị chia rẽ.
“Sảythai, ông nói là sảy thai sao?” Đó là giọng nói của Đường Diệc Diễm, vĩnh viễnđều chuyên trì, bá đạo như vậy, còn mang theo lửa giận.
“Thânthể của phu nhân rất suy yếu, đứa nhỏ còn chưa đủ tháng, lần này sảy thai đãtạo thành sự tổn thương rất lớn đối với cơ thể người mẹ, cho nên...” Giọng nóicủa bác sĩ có chút khiếp sợ, mang theo sự run rẩy, tôi có thể tưởng tượng được,Đường Diệc Diễm đã dùng ánh mắt hung ác như thế nào để trừng ông ta.
Mà ôngta nói...
Chonên... Báo ứng đã tới?
Chúngtôi dùng mạng sống của người khác để đổi lấy hạnh phúc, cuộc sống như vậy, chonên... báo ứng mới đến đây?
“Chỉsợ.... sau này, cơ hội mang thai của phu nhân sẽ rất thấp!”
Bác sĩnói rất nhẹ nhàng, nhưng lại tuyên bố một sự thật quá tàn khốc!
Cho nênbáo ứng quả thực đã đến đây, rốt cục đã đến rồi!
Khôngkhí quá mức im lặng, làm cho người ta không thở nổi.
“Đườngtiên sinh, thực ra trong y học không có định luận tuyệt đối, chỉ cần sau nàyphu nhân cố gắng điều dưỡng, có lẽ...”
“Đượcrồi, ra ngoài đi!” Rốt cuộc, tôi cũng nghe được tiếng nói đầy ám ách của ĐườngDiệc Diễm.
Tiếptheo là tiếng bước chân, cửa nhẹ nhàng khép lại, “lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386938/quyen-3-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.