Mọi thứlại bắt đầu trở về điểm xuất phát...
Chỉlà, điều vướng bận hiện giờ, chính là Đường Tinh Vũ, con trai tôi.
Lúcđầu, con là sự chờ đợi của mọi người, là niềm hạnh phúc khi thấy con chào đời,còn bây giờ, lại trở thành ngọn nguồn của tất cả bi thương.
Tôiquan tâm con, không thể mất đi con, cho nên Đường Diệc Diễm dùng con để uy hiếptôi. Cho dù không muốn, cho dù kháng cự, tôi vẫn không thể không ngoan ngoãn đivào khuôn khổ, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày bị thương tổn. Tôinên làm gì bây giờ?
Tôikhông thể thể hiện sự thân thiết với con trước mặt Đường Diệc Diễm, bài họclần đó vẫn khắc cốt ghi tâm, tôi không muốn lại xảy ra thêm một lần nàonữa.
Tôi thửbắt đầu giữ khoảng cách với con, thử thờ ơ với thằng bé, nhưng mẹ con ngaycả trái tim cũng hiểu nhau. Tôi rất buồn, Đường Diệc Diễm, tại sao mỗi lần hắnđều phải lấy những thứ tôi quan tâm nhất để uy hiếp, để bức bách tôi?
Tại saochúng tôi lại đi đến bước đường này? Mà tôi, chỉ có thể cố gắng sốngnhư vậy hay sao? Đó là cách duy nhất ư?
“Tôitìm phu nhân của các người!” Tôi nghe thấy một giọng nói cùng với tiếng bướcchân hỗn loạn.
Ngồitrên sô pha, tôi đờ đẫn ngẩng đầu, một người phụ nữ đang đứng trước cửa phòngkhách, tầm mắt vừa vặn cùng tôi giao nhau.
“Thiếuphu nhân!” Người giúp việc khó xử nhìn tôi, tôi hướng về phía cô ấy phất phấttay, ý bảo cô ấy rời đi.
“Cô làDiệp Sương Phi?” Người phụ nữ hỏi thật cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386936/quyen-3-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.