Chương trước
Chương sau
“Bành!”Tôi đẩy thật mạnh cửa phòng, vọt tới trước bàn tìm kiếm, hộ chiếu, hộ chiếu...Tôi muốn rời đi, rời khỏi nơi này, một nơi đầy tà ác như vậy, tôi không thểtiếp tục ngây ngốc ở lại thêm một giây phút nào nữa!

Tôi lạicàng không muốn gặp Đường Diệc Diễm. Lúc này anh nhất định đang vội vàng trởvề, cho nên ngay thời điểm Giang Minh vạch trần toàn bộ sự thật, tôi đã quyếtđịnh phải gấp rút rời khỏi đây trước khi Đường Diệc Diễm trở lại. Tôi còn khôngquên rút tất cả dây điện thoại trong nhà, cho dù anh có gọi về sai người ngăntôi lại cũng không có khả năng. Vậy nên, ngay trước khi anh trở về tôi nhấtđịnh phải rời đi!

Nhưngmà hộ chiếu ở đâu? Mấy thứ này đều do Đường Diệc Diễm quản lý, bây giờ tôi mớibất tri bất giác nhận ra, dường như tôi đã đánh mất năng lực tự gánh vác cuộcsống. Cái gì cũng là Đường Diệc Diễm làm chủ, cái gì cũng do anh sắp sếp, doanh nắm giữ trong tay, tôi tựa như một con rối!

Mau,thời gian không đủ nữa rồi! Tôi kéo mạnh một ngăn tủ của bàn làm việc, bối rốitìm kiếm, nhưng vẫn không có. Rốt cuộc là ở đâu, ngay lúc tôi định bỏ qua mộtngăn kéo, lại lập tức phát hiện...

Báo cáoxét nghiệm? Tôi cầm túi giấy màu xám kia lên, hàng chữ màu đỏ bắt mắt làm cholòng tôi không ngừng co rút. Trực giác nói với tôi rằng, thứ này sẽ không có gìhay ho, tôi cởi bỏ sợi dây trên mặt túi, rút văn kiện bên trong ra, không cầnphải xem hết, chỉ cần nhìn thấy rõ mấy chữ kia là đủ...

Kết quảxét nghiệm: Gien của A và B trùng khớp 99%. A và B là cha con ruột...

Ha haha, buồn cười, Đường Diệc Diễm, thì ra anh vẫn luôn nghi ngờ tôi, anh thậm chícòn không dám hỏi tôi, lại lặng lẽ đi làm xét nghiệm phải không? Như vậy anh đãyên tâm rồi chứ? Nhưng rõ ràng anh đã biết là con ruột của anh, tại sao còn đốixử lãnh đạm với thằng bé như vậy? Vậy thì chỉ có thể nói rằng, anh vốn là kẻmáu lạnh! Nếu đã đa nghi như vậy, anh không nên có quan hệ với bất cứ ai, anhcũng chỉ có thể một mình đứng trên đỉnh của thế giới, bởi vì căn bản không cóngười nào có thể lãnh huyết giống như anh!

Tôiphẫn nộ xé nát văn kiện trong tay thành từng mảnh nhỏ, cũng từ bỏ việc tìm hộchiếu. Nếu xuất ngoại, Đường Diệc Diễm mà tra được thông tin xuất cảnh ghi lạinhất định sẽ đuổi theo. Đến lúc đó sẽ chỉ liên lụy đến ba mẹ tôi, bây giờ chỉcần rời khỏi nơi này là tốt rồi. Về phần anh ta, sau đó sẽ tính tiếp!

Hạquyết tâm, tôi lại chạy về phòng, trước tiên là bế con, sau đó lấy túi xách củamình, vội vàng chạy xuống lầu. Người làm nhìn thấy tôi vội vã như vậy đều rấtgiật mình, tôi cũng không giải thích, chỉ nói một câu “tôi đi có việc”, sau đóđi ra cửa, nhanh chóng chạy đến vẫy một chiếc taxi. “Đến nhà ga Trường Lộ”.

Suốtdọc đường tôi đều hoang mang rối loạn, lúc xe khởi động tôi mới thở ra một hơi,quay đầu nhìn căn nhà hoa lệ cách mỗi lúc một xa, trong lòng nổi lên một tiaphiền muộn. Tôi từng nghĩ rằng, cả đời này sẽ không phải ly khai nữa, nhưng màthật không ngờ, nhanh như vậy tôi lại giống như trước đây, rời khỏi anh!

ĐườngDiệc Diễm, không phải tôi không tuân thủ ước định, là anh, là anh sở tác sở vibức tôi rời đi, anh quá độc ác!

Xe dừngtrước cửa nhà ga, tôi ôm con xuống xe, vội vàng chạy tới sân ga. Đường DiệcDiễm thần thông quảng đại, tôi không nghi ngờ hắn có thể chỉ bằng thời gian tôirời đi sẽ tìm được hai mẹ con tôi. Cho nên tôi phải nắm chặt từng phút, khôngcòn thời gian để tính toán nữa, chỉ cần rời đi trước rồi nói sau. Nhưng chínhlúc này, có lẽ bị cảm xúc của tôi cuốn hút, Tinh Vũ bỗng nhiên khóc náo loạn,tôi cúi đầu bối rối dỗ con, không cẩn thận lại đụng phải một người qua đường.

“Rấtxin lỗi!” Tôi xấu hổ giải thích, người trước mặt tôi mặc một bộ quần áo bảo hộmàu vàng rất bắt mắt, mặt trên viết mấy chữ “công nhân bảo vệ”. Anh ta hẳn lànhân viên vệ sinh đang quét tước quanh đây, bộ đồ rộng thùng thình che đi thânmình gầy yếu của anh ta. Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, ống tay áobên phải của anh ta hoàn toàn trống trơn, người tàn tật? Tôi lại càng cảm thấyáy náy, tiến đến gần. “Anh không sao chứ?”

Ngườiđàn ông này hình như rất sợ hãi, bị đụng phải cũng không dám mở miệng, chỉ biếtkhiếp sợ cúi đầu. Bởi vì tôi chạm vào, thân thể tàn tật của anh ta rung rungmột chút, lảo đảo lui về phía sau.

“Không...Không sao...” Anh ta cúi xuống, cuống quýt lắc đầu.

“Nhưngmà tiên sinh…” Cánh tay tàn tật của anh ta làm cho tôi vô cùng áy náy, nhưnganh ta lại sợ người lạ như vậy.

“Tiênsinh!”

“Không...Không sao hết!” Anh ta thấy tôi tới gần, hoảng sợ, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên,hé ra một khuôn mặt tiều tụy gầy yếu, khi ánh mắt vô thần vừa nhìn về phía tôivội trợn lên, trong mắt tràn ngập sợ hãi?

Sợ hãi,sao lại sợ tôi? Hay là...

Nhìnkhuôn mặt khủng hoảng kia, tôi bỗng nhiên dâng lên cảm giác như đã từng quenbiết, người này... người này hình như tôi có quen!

“Cô...Tôi... Tôi sai lầm rồi, tiểu thư tôi đã biết sai rồi, buông tha cho tôi đi, tôisai lầm rồi!” Anh ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, toàn thân run rẩy kịchliệt, đôi mắt đỏ lên. Tôi bị kinh hách không nhỏ, càng không biết anh ta đangnói cái gì, Tinh Vũ ở trong lòng lại tiếp tục khóc nháo, trong một khoảng thờigian ngắn, đúng là tranh cãi ầm ĩ không yên.

“Tôisai lầm rồi, tiểu thư, buông tha cho tôi đi, tôi không dám nữa rồi!” Anh tathấy tôi thất thần lại càng hoảng. “Thùng thùng...” Vài tiếng va đập nặng nềtrên mặt đất, đầu rơi máu chảy cũng không chịu dừng lại.

“Thacho tôi đi, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, thật sự!”

“Anh...Anh...” Tôi sợ tới mức không biết nói gì, khuôn mặt hoảng sợ của anh ta khôngngừng chớp lên trước mắt tôi, trong đầu mạnh cả kinh, là... là anh ta, đúng làanh ta... Vì cái gì lại không nhận ra, là vì khí chất mạnh mẽ nguyên bản đãhoàn toàn biến mất, không còn vẻ hung ác như ngày trước, chỉ có yếu đuối vàkinh hách.

Làngười đàn ông ngày đó đã tát tôi ở quảng trường, mà bộ dáng hiện tại, còn cảcánh tay… hiện tại vừa nhìn thấy tôi đã sợ hãi... Sẽ có ai? Ngoại trừ hắn,ngoại trừ ác ma kia, còn ai vào đây?

Vốn dĩtôi đã quên sạch, thậm chí còn tưởng rằng hắn cũng hết giận, nhưng... Có phảirất buồn cười hay không, có phải sau khi đã phát hiện bản tính của một người,sẽ không ngừng biết được những chuyện tàn nhẫn mà người đó làm. Như vậy mà cũngcho tôi gặp được, ông trời lại đang muốn ám chỉ cái gì đây? Người đùa bỡn cònchưa đủ sao?

Màtôi...

“Thựcxin lỗi, thực xin lỗi...” Nhưng xin lỗi có thể bù lại một cánh tay đã mất sao?Tôi không ngừng nói xin lỗi, muốn nâng anh ta dậy, nhưng anh ta lại sợ hãi rụtthân mình về. Tôi bất đắc dĩ, đành bỏ qua, lấy một số tiền lớn trong túi đặttại bên người anh ta, dỗ dành Tinh Vũ, lặng lẽ ôm con rời đi.

Khôngthể tiếp tục đối mặt với hắn, không thể! Sự khiển trách của lương tâm đã ép tôiđến không thở nổi, không đành lòng nhìn lại ống tay áo rỗng bị gió thổi baykia.

Tôi ômTinh Vũ ngồi trên xe đi đến thành phố N, chính là tiện tay mua vé mà thôi.Thành phố N tôi cũng không biết nhiều lắm, lúc này chỉ muốn rời đi, rời khỏithành phố tội ác này, rời khỏi người đàn ông ngoan độc kia!

Vừanghĩ đến Đường Diệc Diễm, tôi lập tức cảm giác được một trận rét lạnh đến thấuxương. Sao hắn có thể tàn nhẫn tuyệt tình như vậy, chẳng lẽ hắn một chút cũngkhông nghĩ tới việc sẽ có một ngày tôi biết tất cả? Chẳng lẽ hắn một chút cũngkhông nghĩ đến cảm giác của tôi khi biết hết chân tướng?

Ôngtrời lại “nhân từ” đến mức để tôi giữa đường biết được hắn rốt cuộc phạm phải“chuyện tốt” nào! Hiện tại, trừ bỏ trốn tránh, tôi còn có thể làm được gì!

Tôingồi vào chỗ của mình, một đường xóc nảy, Tinh Vũ đã nặng nề ngủ trong lòng.Giúp con điều chỉnh một tư thế thoải mái, tôi mở ví tiền ra, bên trong chỉ cònlại mấy tờ chi phiếu. Tiền trong ví phần lớn đều là Đường Diệc Diễm đưa chotôi, chỉ cần dùng đến chúng, hắn có thể tra ra được tôi ở đâu. Ngoại trừ số chiphiếu kia cũng chỉ còn lại mấy ngàn, biết đi đâu đây? Trước tiên tìm một chỗ ởkhông thành vấn đề, nhưng nếu muốn chăm sóc tốt một đứa nhỏ, thật sự có chútkhó khăn. Vừa ra ngoài, khó khăn lập tức xảy đến trước mặt, tôi thở dài, cho dùnhư vậy, tôi cũng không thể bỏ cuộc. Phải rời đi, đúng vậy, cho dù con đườngphía trước có bao nhiêu gian nan!

Xe rốtcuộc cũng chuyển bánh, tôi nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ một lần nữa.Rời đi, đây không phải lần đầu tiên tôi rời khỏi nơi này, nhưng tôi hy vọngvĩnh viễn sẽ không trở lại nữa, vĩnh viễn!

oOo

Kéothân thể mệt mỏi trở lại phòng trọ. Còn chưa vào trong đã cảm giác được một hơithở không tầm thường, sự bất an bao phủ trong lòng, sẽ không là… Tôi cả kinh,cho dù thân thể đang mỏi mệt, tôi vẫn chạy thật nhanh vào nhà. “Tinh Vũ!”

“Về rồisao?” Chủ nhà đang ru Tinh Vũ ngủ, thấy tôi thất kinh chạy vào, hoang mang nhìntôi.

Là ảogiác của tôi sao? Không có gì khác thường, tôi mới yên tâm thở hắt ra, xấu hổcười cười với chủ nhà, tiếp nhận cục cưng vừa ngủ, đau lòng nhìn con.

“Cám ơnchị, chị Trương!” Đã tới thành phố này một tháng, cũng chẳng quen biết ai,trong quá trình tìm phòng trọ, tôi quen với vị chủ nhà hảo tâm này. Người phụnữ ấy là chị Trương, chồng mất sớm, con đang học đại học ở một thành phố khác,thấy chúng tôi cô nhi quả phụ đáng thương, chẳng những cho mẹ con tôi thuêphòng với giá rẻ, còn giúp chăm sóc Tinh Vũ khi tôi đi làm.

“Đừngkhách sáo, Tinh Vũ vẫn cùng chị, không phải sao? Nhưng mà thật ra, em không cầnphải vất vả như vậy!” Chị Trương nhẹ nhàng lắc đầu, thương hại nhìn tôi, ánhmắt của chị ấy làm tôi có chút bối rối. Cũng may chị ấy chưa từng hỏi tôi tạisao lại một mình mang theo con đến nơi này, bởi vì tôi không muốn lừa gạt chịấy. Có lẽ đều là phụ nữ, đều có một vài nỗi khổ riêng, chị Trương cũng khôngnhẫn tâm ép hỏi tôi. Chị vẫn tin tưởng để hai mẹ con tôi ở lại đây, cẩn thậnchăm sóc chúng tôi!

“ChịTrương, em thật sự rất biết ơn chị!”

“Em gáingốc, đừng có nói mấy câu như vậy. Sau này, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta chínhlà người một nhà, mau đi rửa tay ăn cơm!”

Tôi cảmkích gật đầu, ôm con đi theo chị Trương vào nhà.

Lâu nhưvậy , Đường Diệc Diễm cũng không hề xuất hiện trước mặt chúng tôi, thần kinhcăng thẳng cũng dần dịu đi không ít. Nhưng tôi sẽ không quên, ác ma kia thầnthông quảng đại đến thế nào, cho nên không thể ở một chỗ lâu được. Nhưng nhìnchị Trương, tôi lại không nhẫn tâm nói với chị rằng tôi muốn rời đi. Đúng, phảirời đi, nếu ở lâu Đường Diệc Diễm nhất định sẽ tìm thấy, không biết đến lúc đóhắn sẽ làm gì!

“Ănnhiều một chút, nhìn em gầy như vậy kìa!” Chị Trương càng không ngừng gắp thứcăn cho tôi, nhưng tôi vẫn không có nổi một chút cảm giác thèm ăn. Mỗi ngày, tôicũng không ngừng làm việc, khiến cho bản thân mỏi mệt, chỉ có như vậy, buổitối, tôi mới có thể ngủ, mới không phải chịu sự dày vò của lương tâm.

Từ ngàyđó về sau, liên tục suốt mấy hôm, tôi cả ngày lẫn đêm đều không ngủ được, hễ mởmắt ra là lại nhìn thấy khuôn mặt u oán của cô giáo và Qua Nhan. Tôi nhắm mắtlại, trong đầu vẫn không ngừng vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc thêlương của hai người đó!

Sau đó,tôi mới phát hiện ra rằng, chỉ có làm cho mình mệt mỏi thì tôi mới không tiếptục suy nghĩ miên man, mới có thể giải thoát, thân thể qua mỗi ngày cũng dầnsuy sụp. Tôi không sợ, chết đối với tôi mà nói chính là sự giải thoát, nhưngtôi lại sợ Tinh Vũ không có ai chăm sóc, cục cưng... vẫn biến thành một sự ràngbuộc, dứt bỏ không được!

“ChịTrương...” Tôi muốn nói nhưng lại thôi, nhìn khuôn mặt thân thiết của chị, tôivẫn không thể nói thành lời. Quên đi, rời đi vào lúc này, thứ nhất, sợ là cụccưng đi đường xóc nảy nhiều quá sẽ không tốt cho cơ thể, hai là biết đi nơi nàotìm được người hiền hoà lương thiện như chị Trương đây? Có lẽ, Đường Diệc Diễmtìm không thấy nơi này, thậm chí, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt rồi, không đếntìm chúng tôi nữa? Hy vọng này tuy là rất nhỏ, nhưng tôi vẫn không khỏi mongchờ một sự may mắn trong tâm tưởng!

“Nào,ăn nhiều một chút, đây...” Chị Trương lại tiếp tục gắp thức ăn cho tôi, khuônmặt tươi cười trong suốt!

Trongnôi, con cũng đã an ổn ngủ say, tôi thở dài, vẫn là... Vẫn là tạm thời ở đâyvậy! Có lẽ không cần lo lắng, có lẽ mọi việc sẽ không nghiêm trọng như tôinghĩ!

Tôiquay đầu, ngơ ngác nhìn con. Tinh Vũ, mẹ thực sự mong chờ con mau khôn lớn, mẹrất sợ, sợ sẽ mất đi con, sợ nhìn thấy người đó, nhìn thấy cha con!

Nhữngtháng ngày bình thản cùng với cảm giác lo lắng không yên chậm rãi qua đi. Đãmột tháng, sự phòng bị của tôi gần như đã thả lỏng, có lẽ Đường Diệc Diễm ởthành phố kia vốn dĩ không có gì là không làm được. Nhưng ở đây, thế lực củahắn căn bản là không thể chạm đến, cũng có thể, hiện tại Giang Minh đang làmcho hắn ứng phó không nổi, còn cả vị hôn thê trước đây của hắn nữa, người bịhắn lợi dụng sau đó liền một cước dứt bỏ. Cho nên, chúng tôi có phải sẽ cónhững ngày an bình hay không?

Cuộcsống bây giờ không phải rất giàu có, mỗi ngày cơ bản chính là ở trong nhà, rồiđến công ty làm việc, Nhưng cho dù không bằng cuộc sống cơm no áo ấm trước kia,những ngày tháng vui vẻ như lúc này, hết giờ làm lại trở về nhà, đùa nghịchcùng con, trò chuyện với chị Trương, dọn dẹp nhà cửa cũng dần trôi qua. Trừnhững cơn ác mộng vào nửa đêm, tất cả đúng ra mà nói vẫn rất tốt. Cho nên, cóđôi khi tôi thật sự sợ thời khắc màn đêm buông xuống, thường thường vẫn là mởto mắt đến tận lúc bình minh, thật sự là không thể quên được, không thể!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.