Mỗi mộtngày qua đi, hạnh phúc và ngọt ngào đều tràn đầy lồng ngực, bởi vì chồng và conchính là toàn bộ thế giới của tôi. Tôi dường như đã quên đi những nguy hiểmxung quanh mình. Có đôi khi tôi thậm chí còn tưởng rằng, có phải mọi thứ trướckia đều là hư ảo, tất cả mọi áp lực khó khăn so với hiện thực ngọt ngào lúcnày, dù có chịu khổ thêm nữa cũng vẫn đáng giá. Thực ra, sau khi Việt Phongmất, tôi đã từng mong muốn được gặp lại anh trong mộng, nhưng một lần cũngkhông thể, vậy mà khi sinh mệnh đang trong giờ khắc nguy cấp nhất, tôi đã gặpđược anh.
“Nhấtđịnh phải hạnh phúc! Quên đi thù hận!” Tôi thật sự nên quên sao? Đường Tỉ Lễthật sự có thể làm cho cô giáo hạnh phúc sao?
Lễ đầytháng của con không tổ chức phô trương, chỉ có một vài người thân thích củaĐường gia đến, ba mẹ cũng gọi điện thoại về, mọi người vây quanh bàn ăn cùngnhau dùng cơm. Tôi nghĩ, không phải do lời tôi nói, đồng thời gặp nhau như vậyđối với đám người kia chính là cỡ nào bất khả tư nghị. Tôi nhớ rõ Đường DiệcDiễm đã từng giúp tôi hình dung được quan hệ của người Đường gia, không có thânnhân, chỉ có đồng minh hoặc kẻ thù. Có lẽ, trong số họ vẫn còn có người đối vớiĐường thị như hổ rình mồi, cũng có người vẫn đang nghĩ cách gài bẫy kẻ khác,nhưng... người một nhà, không phải nên ngồi cùng nhau ăn bữa cơm sao? Khôngbiết có phải bởi vì kết hôn sinh con hay không, mà rất nhiều chuyện trước kiatôi cũng không muốn tiếp tục so đo. Thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386919/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.