Một mànsương trắng, đây là nơi nào? Tôi bối rối nhìn xung quanh, bốn phía ngoài sươngtrắng, cái gì cũng không thấy được, thoạt nhìn là mê mang và cả quỷ dị! Tôi mặcmột chiếc váy trắng, bước chân nhẹ nhàng, cảm giác như đi trong mây!
“Đừngđi!” Có người ở phía sau gọi tôi, giọng nói này...
Tôinhanh chóng quay lại, không thể tin được nhìn người trước mắt... Những giọtnước mắt nóng hổi trào ra.“Việt Phong... Việt Phong!” Trước mặt, Trần ViệtPhong xuất hiện rõ ràng trước mắt tôi, nụ cười của anh, cơ thể của anh…
“ViệtPhong...” Tôi muốn đến gần anh, Việt Phong lại từng bước lui về phía sau.
“TiểuDiệp, đừng lại đây!” Anh lắc đầu, chỉ vào đầu kia của màn sương trắng, nơi đócó một cánh cổng đang mở, ánh sáng khác thường phát ra từ đó.
“ViệtPhong... Việt Phong... Anh có khỏe không?” Khỏe không? Nhiều năm như vậy rồi,khỏe không? Tôi che miệng lại, kích động nhìn anh. Rốt cuộc cũng gặp được, từngvô số đêm muốn mơ thấy anh.
“TiểuDiệp... Trở về đi, em quên còn có ai đang chờ em sao?” Trên khuôn mặt ViệtPhong lộ ra nét cười ấm áp. “Anh rất ổn... Ổn lắm... Tốt lắm... Tiểu Diệp, quênhết tất cả đi, quên mối thù của anh... Anh không trách em, thật sự không tráchem!”
“Nhưng...”Nếu không vì tôi, anh sẽ không chết, không vì tôi, anh sẽ có cuộc sống vui vẻ,không vì tôi...
Sao tôicó thể quên được, sao có thể quên! Áy náy đã sớm ép tôi tới không thở nổi,nhiều năm như vậy vẫn không thể tiêu tan. Tra tấn nhiều năm như vậy, sao có thểnói quên là quên!
“ViệtPhong…”
“TiểuDiệp... Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386917/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.