“ChịDuyệt Duyệt !” Lúc Qua Nhan tới, tôi vẫn còn ngồi trên ghế trúc ở hoa viên,ngẩn người. Tôi đã thỏa hiệp, ở lại nhà Giang Minh, huống chi... vì Đường DiệcDiễm mà tranh thủ một chút thời gian, may ra còn có cơ hội giành chiếnthắng.
“QuaNhan!” Tôi cười gượng, sao con bé lại đến đây? Giang Minh gọi đến sao? Nếukhông được hắn đồng ý, nha đầu này tuyệt đối tìm không thấy nơi này,một nơi ngay cả Đường Diệc Diễm cũng không thể động đến, tôi hoàn toàn tintưởng, giờ đây Giang Minh quả thực có năng lực khiến Đường Diệc Diễm không tìmđược tôi, hơn nữa, lúc này anh đang trong tình trạng ốc không mang nổimình ốc, làm sao có thể lo cho tôi được đây?
“ChịDuyệt Duyệt , sao chị gầy nhiều như vậy?” Qua Nhan ngồi xuống cạnh tôi, nhìnkhuôn mặt tiều tụy của tôi, con bé đau lòng nhíu mi, nắm chặt lấy tay tôi.
Tôicười nhẹ nhõm, vuốt ve hàng lông mày đang nhíu lại kia. “Nha đầu ngốc, là do emnghĩ nhiều thôi, nơi này rất tốt!” Qua Nhan à, em phải đứng ngoài vòng hỗn loạnnày, tuyệt đối không nên bị liên lụy vào!
“AnhMinh nói chị rất nhớ em... Chị Duyệt Duyệt, không phải chị đang ở bênĐường Diệc Diễm sao? Tại sao lại tới đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gìrồi, dì Lí sao lại...” Qua Nhan khẩn trương nhìn tôi, mắt mở mắt, tràn đầy khẩncầu, sự hoang mang khiến con bé trở nên bối rối. Nhất định là con bé đã gặp LíHồng, quả nhiên họ cũng gạt Qua Nhan. Như vậy cũng tốt, ít nhất, chúng tôi đềulà vì muốn bảo hộ con bé, che chở công chúa của chúng tôi.
“QuaNhan, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Giang Minh đều là vì muốn cho em có cuộc sốngtốt nhất, không bị người khác bắt nạt như trước đây! Về phần Đường Diệc Diễm...Bây giờ anh ta muốn kết hôn với người phụ nữ khác, cho nên chị đã rời khỏi!”Tôi trấn an con bé, cố ý nhẹ nhàng bâng quơ.
QuaNhan không dám tin nhìn chằm chằm tôi. “Đường Diệc Diễm anh ta... Tại sao lạinhư vậy, không phải hai người rất yêu nhau sao? Sao lại biến thành như vậy?”
“Qua Nhan,có đôi khi, tình yêu rất mong manh!” Tôi chua xót thở dài, trong lòng dâng lênmột trận đau đớn, không phải cứ yêu nhau là nhất định có thể ở cùng một chỗ, cóquá nhiều cố kỵ, quá nhiều chướng ngại, chỉ cần ở trên thế gian phiền nhiễunày, không thể nào tùy ý được!
“Rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì, chị Duyệt Duyệt, chị nói cho em biết đi, mọi chuyệnlà thế? Anh Giang Minh, chị, ngay cả dì Lí cũng “chết đi sống lại”, mọi ngườirốt cuộc đang gạt em chuyện gì, em cũng là người một người cơ mà, mọi người cóhiểu được cảm xúc của em hay không?” Qua Nhan liên tục lắc đầu, cảm xúc bắt đầukích động. “Em không phải trẻ con, em không thể làm bộ như cái gì cũng khôngbiết!”
Con bénắm lấy tay tôi, nước mắt trong suốt, toàn bộ sự uất ức và bàng hoàng hiện lêntrong đó.
Tôi ômcon bé, cảm nhận được những cơn run nhè nhẹ, nghẹn ngào. “Qua Nhan!”
Cuộcsống còn có nhiều điều ngoài ý muốn, không nằm trong tính toán của em, mọi thứsẽ không bao giờ giống như trong kế hoạch, số phận sẽ luôn nảy sinh những vấnđề khác, như Giang Minh trong tranh đấu lại lỡ yêu tôi, như Qua Nhan,một bé gái mồ côi xâm nhập cuộc sống của mẹ con họ, tất cả đều không cótrong kế hoạch của họ, nhưng nó vẫn tồn tại.
“QuaNhan, tin chị được không? Tất cả đều không liên quan đến em, đây chỉ là tranhđấu của bọn họ, em đương nhiên là người trong nhà, Giang Minh vẫn là người thâncủa em, thậm chí còn tốt hơn so với chị, hiểu không?”
QuaNhan ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn tôi, thì thào: “Người thân? Người thân?... Vĩnhviễn cũng không thể là người yêu đúng không?” Con bé bỗng buồn bã cười, bất đắcdĩ, nước mắt rơi xuống, nhưng dáng vẻ lại vô cùng bình tĩnh.
Tráitim bỗng thấy đau đớn, tôi không nói gì, hạ mí mắt xuống, cầm chặt lấytay con bé. Qua Nhan nói đúng, Giang Minh vĩnh viễn sẽ không yêu con bé,trước kia tôi đều lừa mình dối người, tràn đầy lòng tin nghĩ rằng có lẽ hắn sẽtừ từ cảm nhận được, nhưng không, không có khả năng!
“Nhưngvị trí của em ở trong lòng Giang Minh là hết sức quan trọng!” Hắn vẫnluôn tỉ mỉ che chở cô em gái nhỏ, đối chọi với cuộc sống khó khăn.
“Nếuvậy, em nên buồn bã hay là cảm thấy may mắn với kết cục đó? May mắn là em vĩnhviễn chiếm một vị trí trong lòng anh Minh? May mắn là em yêu một người con traivĩnh viễn chỉ coi em như em gái, giữa chúng em không thể có tình yêu?” Qua Nhanchua xót lắc đầu, nhìn tôi, trong mắt là sự thâm trầm tôi chưa từng thấy baogiờ. Từ khi nào, tiểu nha đầu trong lòng tôi cũng đã có biểu tình nghiêm trọngnhư vậy, giống như toàn bộ sự đau thương trên thế giới này đều bám trên ngườicon bé, bất lực, bi thương, đau khổ!
“QuaNhan, bọn chị cũng không muốn em bị tổn thương, chị Duyệt Duyệt nhất định sẽbảo vệ em, cho đến khi em tìm được hạnh phúc của mình!” Qua Nhan, chị vẫn luôncoi em là em gái, em cũng là công chúa trong lòng chị. Ba năm trước, lần đầutiên nhìn thấy cô gái bé nhỏ dùng thân mình gầy yếu quật cường giúp Giang Minhcầu xin tôi giúp đỡ, thì trong lòng chị, em vĩnh viễn là công chúa. Chịsẽ dùng sinh mệnh để che chở cô công chúa ấy, cho nên, chị nhất định sẽkhông để em bị tổn thương!
“ChịDuyệt Duyệt, trong lòng em, chị vĩnh viễn là chị gái của em, chị đau, em cũngsẽ đau, em không thể không nhận ra sự mệt mỏi của chị, tóm lại, em cũng sẽ ởbên cạnh chị, bảo vệ chị! Mặc kệ là ai, cũng không được phép thương tổn chị!”Qua Nhan lau nước mắt, cười khổ, thể hiện sự đau lòng.
QuaNhan, tôi cảm động ôm chặt con bé.
QuaNhan, em nhất định phải hạnh phúc!
oOo
Từ saukhi Qua Nhan tới đây sống cùng, tôi cũng vui lên không ít. Tiểu nha đầu nàyluôn dùng trăm phương nghìn kế làm tôi vui vẻ, nhìn nụ cười của con bé, tâmtình dường như cũng không quá nặng nề, may là trên thế giới này còncó chuyện có thể an ủi tôi. Từ ngày đó, Giang Minh không thấy xuất hiện nữa, LíHồng cũng không thấy bóng dáng đâu. Vậy cũng tốt, giữa chúng tôi đột ngộtxảy ra mâu thuẫn, mỗi lần gặp nhau đều như giương cung bạt kiếm, khi nào thì đãbiến thành kẻ thù rồi? Khi nào thì trở nên xa cách như thế? Tóm lại, hắn khôngxuất hiện, tôi ngược lại càng vui vẻ!
“ChịDuyệt Duyệt, hôm nay chúng ta làm vằn thắn ăn đi?” Qua Nhan tràn đầy hứng khởi,mặc tạp dề vào, đặt thịt lên bàn, tôi buông điều khiển từ xa trong tay, đi tớibàn ăn.
Đếngần, mùi thịt gay mũi cùng với trứng đột nhiên chui vào mũi, dạ dày tôi gần nhưngay lập tức nôn nao. Tôi vội che miệng lại, nhanh chóng chạy về phía toilet,cố gắng nôn ra, cho đến khi nôn hết dịc vị trong dạ dày mới ngừng lại.
Tôi từtừ nâng cơ thể vừa đổ sụp của mình dậy, dựa vào tường thở dốc, trong lòng vẫnthấy khó chịu, cảm giác này quá quen thuộc...
Tôinhíu mi, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, bỗng nhiên nghĩ đến... Giật mình!
Chẳnglẽ...
Cảmgiác này, chẳng lẽ tôi...
“ChịDuyệt Duyệt, chị không sao chứ?” Qua Nhan cũng chạy lại đây, lo lắng nhìntôi.
Tôikích động lắc đầu, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa, cố bình tĩnh lại. “Không việc gì,có thể là tối hôm qua cảm lạnh, uống thuốc vào là khỏi ngay ấy mà!”
Khôngthể để những người đó nghi ngờ, bọn họ mà biết chẳng khác nào Giang Minh cũngbiết, không thể, tuyệt đối không thể!
“ChịDuyệt Duyệt...” Qua Nhan nghi hoặc nhìn tôi, hoang mang với hành động kỳ quáicủa tôi, tôi để ngón tay lên môi, ý bảo chớ có lên tiếng, con bé lập tức hiểuđược, gật đầu.
“Đithôi, chúng ta ra ngoài nào!” Tôi hướng nháy mắt, Qua Nhan theo tôi đi rangoài.
Tôibình tĩnh trở lại bàn ăn. “Qua Nhan, em muốn ăn vằn thắn thì bảo cô Lí làmgiúp em là được rồi, gần đây thành tích học tập của em sút đi không ít rồi đấy,đến thư phòng đọc sách đi!”
“Cô Lí,phiền cô rồi, nha đầu này toàn như vậy, rất rắc rối, cháu đi thư phòng với conbé đã!”
“Vâng,tiểu thư!” Cô Lí lặng lẽ gật đầu. Tiểu Linh cũng nhìn tôi từ phía xa, bắt gặpánh mắt của tôi, cô bé đó vội vàng quay đầu qua một bên.
Tôi mímmôi, kéo Qua Nhan lên lầu!
Tôi nhẹnhàng mở cửa thư phòng, thở dài, nhìn khuôn mặt hoang mang của Qua Nhan, đànhmở miệng: “Qua Nhan, ngày mai, lúc em đến trường, giúp chị một việc nhé! Nhớ làkhông được để bị người ở Giang gia nhìn thấy!” Người tôi có thể tín nhiệm lúcnày cũng chỉ có Qua Nhan.
Tôi gậtđầu. “Ngày mai, em đến hiệu thuốc, giúp chị mua que thử thai!”
oOo
Tôi lolắng đi đi lại lại trong phòng, gắt gao cầm que thử thai. Mang thai rồi, tôithật sự đã mang thai, tôi nhẹ nhàng xoa bụng, nơi này đã có một sinh mệnh nhỏ,của tôi và Diệc Diễm!
Hạnhphúc, nhưng tình hình bây giờ, tôi đang ở chỗ này, không thể che giấu với GiangMinh được bao lâu, một khi hắn biết... Không được, tôi nhất định phải bảo vệđứa nhỏ, không thể để nỗi đau của ba năm trước tiếp diễn, tôi không thể lại mấtmột đi lần nữa. Nhưng tôi nên làm cái gì bây giờ? Trở lại bên người Đường DiệcDiễm, để đứa nhỏ thành con ngoài giá thú ư? Tình trạng của anh hiện nay có thểbảo vệ mẹ con tôi sao? Không lẽ để đứa nhỏ phải lớn lên trong hoàn cảnh tranhđấu kia, giống như ba của nó?
Tạisao, sao con lại đến trong hoàn cảnh không thích hợp này?
Tôingồi ở mép giường, nhíu mi.
Bâygiờ... phải làm thế nào đây?
Mặc kệra sao, lần này mẹ nhất định phải bảo vệ con, bất chấp tất cả để bảo vệ con!
“ChịDuyệt Duyệt! ” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Tôibước tới, mở cửa ra. Qua Nhan nhìn tôi với vẻ mặt ngượng nghịu. “Anh Minh...anh Minh đã đến, bảo em gọi chị xuống dùng cơm!”
Tôingẩn ra, sao Giang Minh lại đến đây, mà còn đột ngột như vậy, chẳng lẽ? Khôngđâu, chỉ là trùng hợp mà thôi, hắn đến nhất định là có mục đích, Diệp SươngPhi, mày nhất định phải vững vàng bình tĩnh, trước hết cứ suy nghĩ đối sách đã,tuyệt đối không được để Giang Minh nghi ngờ.
Tôi tựnhủ trong lòng, ổn định tinh thần đang bối rối. “Được rồi, Qua Nhan, em xuốngtrước đi, chị sẽ xuống ngay đây!”
QuaNhan khẽ gật đầu, lo lắng nhìn tôi, tôi động viên con bé. “Không sao đâu, em cứxuống trước đi!”
Qua Nhanđi rồi, tôi lập tức đến bàn trang điểm, cầm lấy đồ trang điểm trên bàn, hồi hộplấy một tờ giấy ướt lau mặt, sau đó đánh má hồng, tô son, sau khi nhìn thấy sắcmặt của mình trong gương không còn tái nhợt nữa, mới cảm thấy an toàn mà đứnglên, chú ý đến quần áo. Không sao, Diệp Sương Phi, mày sẽ làm được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]