“Nhớlà phải khởi động lại điện thoại. Còn nữa, buổi tối đừng có đi ra ngoài, địachỉ khách sạn anh để trong túi!” Tiễn tôi ở sân bay, Đường Diệc Diễm dặn dò kĩcàng một lượt nữa. Anh lo lắng mở ví tiền, kiểm tra lại những đồ dùng tôi đãchuẩn bị, bộ dáng của anh so với người sắp xuất ngoại là tôi đây còn khẩntrương hơn. Tôi buồn cười nhìn anh.
“Emcũng không phải là không quay lại, anh làm gì mà khẩn trương như vậy!”
“Khôngđược nói bậy!” Tôi thuận miệng nói một câu lại khiến Đường Diệc Diễm phản ứngmãnh liệt. Tôi ngây ngẩn cả người, lặng ngắt nắm chặt hộ chiếu trong tay.
“DuyệtDuyệt, nhiều nhất là ba ngày anh sẽ đến, em phải ngoan ngoãn!” Trong mắt ĐườngDiệc Diễm tất cả đều là lưu luyến mâu thuẫn xoa xoa tóc, anh như vậy thoạt nhìnlại có chút chật vật.
“DiệcDiễm, anh cứ lo công việc của anh đi, em sẽ chờ anh!” Vì anh, rõ ràng là biếtcó chuyện gì đó xảy ra, nhưng tôi thà rằng lựa chọn làm một con ngốc, thoát đirất xa!
“Linhlinh linh...” Di động Đường Diệc Diễm vang lên, anh bực mình liếc nhìn một cái,không định nghe.
“DiệcDiễm, anh trở về đi, đợi lát nữa em tự đi vào!” Thời gian còn chưa đến, đànhngồi đợi một lát vậy.
“Anh đicùng em!” Đường Diệc Diễm ngắt di động, giúp tôi xách hành lý, kéo tay của tôitiến vào sảnh chờ.
Tôingồi xuống, anh lại gắt gao ôm tôi, không chịu buông tay. Như vậy thật đúng làcó chút kỳ quái, may là ở đây cũng không thiếu những đôi tình nhân, vợ chồng,thân nhân đang chào tạm biệt. Động tác của chúng tôi còn chưa thể coi là khácngười.
“Tốihôm qua, anh đúng ra không nên dễ dàng buông tha em như vậy!” Đường Diệc Diễmnói nhỏ vào tai tôi, đôi môi cố ý ma sát vành tai của tôi, khẽ cắn một cái.
Mặt tôiđỏ bừng lên, thẹn thùng trừng mắt nhìn anh, thân mình lại dựa sát vào tronglòng anh. Đúng vậy, trước kia không biết, bây giờ, cho dù là chia lìa trong mộtthời gian ngắn cũng thấy vô cùng khó chịu!
DiệcDiễm, anh nhất định phải đến sớm một chút! Em chờ anh!
Lúcnày, tiếng chuông di động đáng ghét lại vang lên, người ở đầu dây bên kia hìnhnhư đang cố ý muốn cùng anh so kiên nhẫn. Anh không nghe máy, tiếng chuông vẫntiếp tục vang khắp, Đường Diệc Diễm rút di động ra, tức giận đến nỗi suýt tháocả pin. Tôi ngăn anh lại. “Diệc Diễm, anh vẫn nên trở về đi!” Đau đớn kéo dàicòn không bằng đau ngắn, sớm hay muộn vẫn phải ly biệt.
ĐườngDiệc Diễm do dự nhìn tôi, nhận điện thoại, lạnh lùng nói: “Tôi lập tức trở vềcông ty!” Dứt lời, anh nhanh chóng dập máy.
“DuyệtDuyệt…”
“Rồirồi, những lời anh nói em đều nhớ kỹ, anh đi đi!” Còn tiếp tục lưu luyến khôngrời như vậy, ai cũng đi không được!
“Nhưng…”
“DiệcDiễm, anh trở nên lề mề rồi đấy!” Tôi cười cười, khẽ hôn lên môi anh.
“Đinhanh đi, lái xe phải cẩn thận một chút!” Đường Diệc Diễm nhìn tôi lần cuối,đưa tay lên tai làm động tác gọi điện thoại, thấy tôi gật gật đầu anh mới xoayngười rời khỏi sân bay!
DiệcDiễm! Ngay thời khắc anh xoay người bước đi, nước mắt lập tức nhịn không đượcmà rơi xuống, trái tim như co thắt lại. Thì ra, chia lìa là đau khổ như vậy!
Tôi launước mắt, loa phát thanh của sân bay cũng bắt đầu phát thông báo. Tôi đứng dậy,chuẩn bị lên máy bay!
“Cứkhẩn cấp đi như vậy sao?” Một giọng nói mỉa mai vang lên ngay sau lưng tôi. Tôidừng chân lại. Giọng nói này tôi sẽ không bao giờ quên được!
Tôixoay người, Giang Minh đang đứng ở đó, hai tay vẫn nhàn nhã đặt trong túi quần.Hắn tao nhã ngồi xuống chiếc ghế ngay kế bên, khóe miệng khẽ nhếch lên. “Tròhay còn chưa trình diễn, nhanh như vậy đã bỏ đi rồi sao?” Nói xong, hắn liếcnhìn tôi một cái, hừ lạnh!
Hắn talại muốn đùa giỡn thêm trò gì nữa đây! Tôi lạnh lùng nhìn hắn, hận tôi đến nhưvậy sao? Bức tôi hết lần này đến lần khác, giống như hắn đã từng nói, sẽ khôngtừ thủ đoạn hủy hoại tôi!
“Tôikhông có hứng thú với hí kịch!” Tôi cố ý xuyên tạc ý tứ của hắn, nắm chặt hànhlý, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Cho dùnhân vật chính là Đường Diệc Diễm - người chị thương mến?”
Tôidừng lại. Hắn đã thành công, tôi không thể không quan tâm. “Giang Minh, cậu rốtcuộc muốn thế nào đây!”
“DuyệtDuyệt, không phải tôi, là Đường Diệc Diễm, người mà chị từ bỏ tất cả để được ởbên cạnh! Chị nên hỏi hắn muốn như thế nào mới phải!”
Trướcmắt, khoé miệng Giang Minh không ngừng cong lên. Nụ cười chậm rãi khuếch tántrên khuôn mặt hắn. Ngay cả khi hắn đang cười cũng chỉ toàn băng hàn, không hềcó một chút ấm áp!
Ngồitrên xe Giang Minh, tôi nắm chặt hai tay lại, tự nói với mình rằng không nênlên xe, nhưng tôi càng muốn biết Đường Diệc Diễm rốt cuộc đang che giấu tôiđiều gì. Nói không thèm để ý là nói dối. Dù sao thì, Giang Minh sẽ bỏ qua tôisao? Không thể nào, hắn đã muốn bố trí ổn thoả mọi việc, chỉ chờ tôi từng bướcmột nhảy vào trong. Rõ ràng đã hiểu, nhưng lại vẫn nhịn không được mà lao vào,bởi vì tôi muốn biết, muốn biết chân tướng!
“Xemra, chị đã hoàn toàn quên đi kẻ chỉ biết tra tấn người khác kia, thật sự hạnhphúc đấy nhỉ!” Giang Minh vịn tay lái, liếc mắt nhìn tôi một cái, trào phúng!
Ngay cảhắn cũng biết rõ mọi chuyện, tôi lại hồn nhiên không biết gì. Một người chẳnghay biết điều gì, đây cũng là hạnh phúc sao?
“Đúngrồi! Rất hạnh phúc, bên người mình yêu thương!” Tôi đáp trả.
GiangMinh nghe xong lời nói của tôi, chuyển mạnh vô lăng, thân xe xóc nảy một chút,tôi vội vàng túm lấy thành ghế, phẫn hận trừng hắn.
“DiệpSương Phi, ngày mai, ngày mai chị sẽ hiểu chị có bao nhiêu ngốc nghếch! Câu nóicho dù chết cũng không buông tay của chị, buồn cười đến thế nào!” Trước mắt,Giang Minh vặn vẹo cơ mặt, hai mắt hồng hồng hướng về phía tôi rít gào!
Tráitim của tôi lại tiếp tục trầm xuống. Hắn sẽ không đánh nếu như không nắm chắctrận này! Ngày mai, sẽ là một kết cục như thế nào đây?
Tôigiống như một kẻ tù tội đang chờ tuyên án, chờ một cái án rất có thể sẽ là… tửhình!
GiangMinh cũng xem như còn có chút khách khí đối với tôi. Sau khi rất không thoảimái nói chuyện với nhau ở trên xe xong, hắn vẫn tỏ vẻ chính nhân quân tử đưatôi đi dùng bữa tối. Sau đó xe dừng lại trước một toà biệt thự xa hoa. Hắn đãdọn khỏi Giang Trạch rồi sao? Ngôi biệt thự này ước chừng cũng phải lớn gấp đôiGiang Trạch, xem ra sau khi tiếp quản tập đoàn Giang Nguyên, hắn có vẻ rất biếthưởng thụ!
An bàitôi ở phòng ngủ dành cho khách, Giang Minh cũng lập tức rời khỏi. Thật đúng lànằm ngoài dự kiến của tôi, dù sao thì tôi cũng có thể nhẹ nhàng thở ra. Lẳnglặng ngồi một mình trước đầu giường, tôi thầm đánh giá căn phòng đầy hoa lệnày. Bên trong so với bên ngoài lại càng thêm sang trọng, Giang Minh thật đúnglà biết hưởng thụ. Nhưng căn phòng này cũng giống như ở Giang trạch, lạnh lùng,trống rỗng. Thì ra, những thứ quý giá gì đó đều giống nhau, giống nhau không cóchút tình người, so với việc ở trong này, tôi thà trở về căn phòng nhỏ củamình, nằm trong lòng Diệc Diễm.
DiệcDiễm, ngày mai, anh sẽ dành cho em một sự “kinh hỉ” như thế nào đây? Dần dần,sự bất an trong lòng càng làm cho tôi trở nên rối loạn. Trăm phương nghìn kế dụtôi rời khỏi đây, nhất định sẽ không thể nào là chuyện tốt, hơn nữa khẳng địnhlà chuyện mà tôi không thể chấp nhận. Vận mệnh đem tôi đùa bỡn trong lòng bàntay, lại một lần nữa thí nghiệm sự bi thảm trên người tôi đến mức nào đây? Lầnnày hắn lại an bài cái gì, vào ngay thời điểm tôi cuối cùng đã yêu Đường DiệcDiễm, hắn lại an bài cái gì cho tôi đây?
“Tiểuthư!” Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Tôiđứng dậy mở cửa, là một khuôn mặt xa lạ, một cô bé tuổi còn khá nhỏ, run runbưng một hộp giấy đứng nghiêm, co quắp nhìn tôi, hai má ửng đỏ.
“Tiểuthư, em là Tiểu Linh, thiếu gia bảo em đưa thứ này đến cho chị!” Cô bé thu haitay lại, giữ chặt chiếc hộp vào người. Tôi hồ nghi xem xét một lát, sau đó mởrộng cửa để cô bé tiến vào!
Tiểu Linhđặt chiếc hộp lên bàn, xoay người, cung kính hướng về phía tôi cúi đầu. “Tiểuthư, sau này có chuyện gì cứ việc sai em làm là được!”
Saunày? Tôi không có khả năng ở trong này lâu dài, làm sao mà có đến tận sau nàyđược!
“Cám ơnem, Tiểu Linh!” Dù sao thì tôi cũng khách khí nói lời cảm tạ với cô bé. TiểuLinh bỗng ngẩn người, mặt càng đỏ hơn, hai tay luống cuống nắm lại.“Vậy, em đixuống trước, tiểu thư!”
Tôi khẽgật đầu, còn chưa kịp đứng dậy, cô bé đó đã chạy như bay ra khỏi phòng. TiểuLinh vừa đóng cửa lại, tôi nghe được một tiếng thở phào rất lớn, tôi buồn cườilắc đầu, đối diện với tôi lại khẩn trương đến vậy sao? Thật là!
Tôinhìn chiếc hộp trên bàn, đang muốn đi tới mở ra, di động lại đột ngột vang lên.Tôi lấy ra, là Diệc Diễm, anh đã làm xong việc rồi sao?
“DuyệtDuyệt, em vừa lòng với khách sạn không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nóinhẹ nhõm của anh. Sau khi tiễn tôi rời đi, anh đã giải trừ được không ít ưusầu?
“Rấtđẹp!” Tôi thì thào, đi đến trước cửa sổ, nhìn những ánh đèn quen thuộc củathành phố, ở nơi xa nhất, toà nhà của Đường Triển cao ngất lóe ra thứ ánh sángchói mắt, thể hiện sự vinh quang của mình!
“Vậythì được rồi, mấy ngày này em đi dạo quanh quanh ở mấy chỗ gần khách sạn thôinhé! Đợi anh qua đó rồi chúng ta sẽ cùng đi ngắm hoa oải hương!” Đường DiệcDiễm cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường, chỉ một mạch dặn dò.
Khôngphải nói rằng sợ sẽ bỏ lỡ mất kỳ hoa nở sao? Bây giờ lại muốn tôi đợi anh đếnrồi cùng nhau đi ngắm hoa, Đường tổng tài chẳng lẽ không phát hiện lí do thoáithác của mình trước sau là mâu thuẫn sao?
“Được!”Tôi từ chối cho ý kiến.
“DuyệtDuyệt... Anh rất nhớ em!” Tôi nghe được tiếng thở dài của anh, cả tiếng sộtsoạt của quần áo truyền đến, anh đã về nhà?
“Anhđang nằm trên giường, bên người tất cả đều là mùi hương của em!” Giọng nói củaĐường Diệc Diễm có chút ám ách, hơi thở của anh tựa như đang thổi tới trên mặttôi, tôi hít vào một hơi, ngửa đầu. “Anh không phải muốn mau chóng nhìn thấy emsao?”
“Ừ, anhsẽ mau chóng qua đó!”
“DiệcDiễm, ngày mai... Anh sẽ bề bộn nhiều việc sao?” Nhìn bầu trời đầy sao lại thấychói mắt đến như vậy, đầu dây bên kia trầm mặc một hồi.
“Đúngvậy, ngày mai anh hơi bận một chút!”
Mộtchút? Thật sự chỉ là một chút thôi sao?
Tôibuồn bã lắc đầu.
“Tạisao bỗng nhiên em lại hỏi như vậy?” Anh rốt cuộc cũng phát hiện ra điều gì đó,nhưng cũng không dám khẳng định nên mới thử hỏi.
“Khôngcó gì, chỉ là không muốn anh vất vả!”
“Vì em,có vất vả thêm nữa cũng đáng! Duyệt Duyệt… Đi ngủ sớm một chút, em hẳn là đãrất mệt, chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp nhau thôi!” Giọng nói của anh đầy dịudàng.
“Được.”
Nếu,nếu tôi có thể vẫn tiếp tục giả ngốc thì tốt biết bao!
oOo
Ngàyhôm sau, Đường Diệc Diễm quả nhiên cho tôi một sự “kinh hỉ” vô cùng lớn. Cảthành phố đều biết tin tổng tài tân nhiệm tuổi trẻ đầy hứa hẹn của Đường thị,Đường Diệc Diễm tiên sinh đính hôn cùng con gái độc nhất của chủ tịch tập đoànđại hàn điện tử Phác Tín Dũng, tiểu thư Phác Mĩ Thiện. Hôm nay, lễ đính hônlong trọng của họ được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất của tập đoàn ĐườngTriển. Khách khứa nườm nượp kéo đến, danh thân từ khắp các nơi, những dòng xexa hoa, châu báu trang sức, lễ phục và hoa, tất cả đều tập trung đến một xã hộithượng lưu, xa xỉ đến mức làm cho người ta phải trố mắt cắn cả lưỡi!
Mà tấtcả những điều này, ở tận đất nước Nhật Bản xa xôi, tôi đây tuyệt đối sẽ khôngthể nào biết được. Tôi hẳn là nhàn nhã đi dạo ở khắp các con phố của Nhật,ngoan ngoãn chờ Đường tổng tài đến lâm hạnh! Anh suy nghĩ thật đúng là chu đáo!Trước lễ đính hôn một ngày tìm trăm phương nghìn kế khiến cho tôi rời đi, sauđó tiếp tục ở Nhật Bản trì hoãn một khoảng thời gian. Tới lúc đó, cho dù tintức có nóng đến đâu cũng sẽ bị chìm xuống hầu như không còn. Chờ đến khi chúngtôi bình yên quay về thành phố này, tất cả đã sớm bình ổn trở lại, chỉ cầnkhông có người đề cập tới, tôi sẽ vĩnh viễn không thể nào biết được. Tôi cũngkhông hề hoài nghi Đường Diệc Diễm có năng lực làm cho tất cả mọi người xungquanh ngậm miệng lại.
Chậc! ĐườngDiệc Diễm, em đúng là nên thấy cảm động anh vì em mà “dụng tâm lương khổ”? Hômnay là đính hôn, vậy kết hôn thì sao? Anh sẽ dùng cái gì để lấy cớ đây? Anh tộigì phải dùng đến bao nhiêu suy tính để làm như vậy!
“Chậcchậc, thật đúng là hoành tráng mà! Chị không tới tham dự tiệc sinh nhật của tôilà đúng đấy! Phải là kiểu tiệc tùng như thế kia mới thích hợp với chị, khôngphải sao?” Giang Minh tao nhã cầm ly rượu đứng trước mặt tôi, thần thanh khísảng nhìn tôi, nhướng mày. “Phấn khích không?”
Tôi khôngmuốn để ý tới những lời châm chọc khiêu khích của hắn. Hắn mang tôi tới đây,không phải là muốn xem kịch vui hay sao? Tôi sẽ không làm cho hắn như nguyện.Tôi lạnh lùng liếc hắn một cái, quay đầu, nhìn về phía đôi “thiên nga” trên đàikia.
Thật sựlà rất tương xứng, cùng sinh ra ở danh môn thế gia, bề ngoài xuất sắc, mọi thứvĩ đại gì đó đều quay xung quanh họ. Sự kết hợp của hai người đó căn bản chínhlà điều hiển nhiên, thậm chí so với cùng Trương Tuyết Ngưng đứng chung một chỗcòn xứng hơn!
Nhờ phúccủa Giang Minh, tôi có thể tận mắt chứng kiến cảnh này, thịnh yến của “xã hộithượng lưu”. Tôi mặc trên người bộ váy hắn tặng, chính là bộ váy dạ hội mà TiểuLinh mang đến tối qua, vinh hạnh đứng ở đây. Thì ra, hắn đã sớm lên kế hoạch ổnthoả, tất cả đều là vì muốn xem tôi xấu mặt, làm cho tôi hiểu được bản thânmình ngu ngốc đến thế nào?
Tôibuồn cười hừ lạnh một tiếng, siết chặt gấu váy, sẽ không, cho dù trái tim nhưđang bị đao cắt, tôi cũng sẽ không làm cho Giang Minh như nguyện. Tôi chỉ gắtgao nhìn chằm chằm về phía đằng xa kia, Đường Diệc Diễm đang cười, khách khíbắt tay nâng ly, gật đầu với mọi người. Khi nào thì, anh đã học được kiểu cườidối trá này. Sự đờ đẫn được khảm ở trên mặt tôi.
Tôi nắmchặt tay lại. Có người đang tiến về phía Giang Minh, cả hai bắt chuyện, ha hacười. Thì ra người thường đến đâu, một khi đã bị cuốn vào trận đấu tranh đoạtquyền thế, thì không thể nào tránh né, tất cả đều phải theo quy tắc của tròchơi. Đường Diệc Diễm là vậy, Giang Minh cũng thế. Trước đây, hắn vốn khinhthường những trò xã giao đầy dối trá, mà giờ đây, hắn lại chu toàn đến lãoluyện, đứng giữa hàng bao nhiêu con người, dù quen biết hay không, chỉ cần làngười đứng ở đây, hắn đều có thể nói chuyện với họ, thổi phồng lẫn nhau. Bởi vìngày mai, có lẽ bọn họ sẽ trở thành đồng mình, hoặc thậm chí là kẻ địch!
ĐườngDiệc Diễm nói đúng! Thương giới thay đổi trong nháy mắt, ăn tươi nuốt sống lẫnnhau!
Cho nênhắn cũng phải khuất phục !
Tôi hờhững rút điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào cái tên Đường Diệc Diễm trong danhbạ, chậm rãi ấn phím gọi.
Ở bênkia, Đường Diệc Diễm cũng lấy điện thoại ra, nhìn màn hình, khẽ nhíu mi, do dựmột lát, cuối cùng vẫn là nghe máy!
“DuyệtDuyệt... có chuyện gì sao?”
“DiệcDiễm, anh đang bận à?” Tôi nói vào di động, lạnh lùng hạ giọng, Đường Diệc Diễmxoay người, lui sang một bên.
“Ừm!”Anh trả lời mơ mơ hồ hồ.
“Vậybây giờ anh đang làm gì thế?”
“Anh?... Đang tham gia một bữa tiệc rượu!” Anh thật sự rất thông minh, biết ở đầudây bên kia tôi sẽ nghe được những âm thanh ồn ào, anh còn không có ngốc mà đinói với tôi là đang họp. Quả nhiên là rất lạnh tĩnh, ở bên cạnh vị hôn thê lạiđi dỗ dành một người phụ nữ khác!
Tôi imlặng rất lâu, không nói lời nào, liên tiếp giữa chúng tôi đều là sự trầm mặclàm cho người ta không thở nổi!
“DuyệtDuyệt... xảy ra chuyện gì à?” Đường Diệc Diễm bắt đầu thiếu kiên nhẫn, tựa nhưđã dự cảm được điều gì, một bàn tay phiền táo đặt lên trán, ánh mắt lơ đãngnhìn khắp bốn phía xung quanh. Tôi nhanh chóng nấp vào một góc, dựa người vàotường, cố nén nước mắt sắp tràn ra khỏi mi, tay run run nắm chặt điện thoại.
“Khôngcó... Chỉ là... Bỗng nhiên rất nhớ anh... Rất nhớ anh, Diệc Diễm!”
Đầu bênkia, giọng nói của Đường Diệc Diễm đầy run rẩy, lộ ra sự bất an, co quắp nói:“Duyệt Duyệt... Ngày mai anh sẽ đến đó!”
Tôi đauđớn ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào. “Diệc Diễm... Anh yêu emphải không? Yêu chứ?”
“DuyệtDuyệt…” Giọng Đường Diệc Diễm hoàn toàn bối rối, hô hấp trở nên dồn dập, tôiquay đầu đi, nhìn thân mình cương trực của anh, anh vẫn đang không ngừng nhìnkhắp xung quanh, giống như muốn tìm kiếm trong đám người kia điều gì đó, trênkhuôn mặt anh tất cả đều là kinh hoàng! Anh lại không ngừng lẩm bẩm tên của tôitrong di động “Duyệt Duyệt... Duyệt Duyệt... Ngày mai, không, buổi chiều, buổichiều anh sẽ đến đó, em chờ anh!”
DiệcDiễm! Diệc Diễm!
Tôi đưangón tay lên miệng cắn, không cho tiếng nghẹn ngào thoát ra, cơ thể dọc theovách tường ngồi sụp xuống, cuộn mình lại!
“DuyệtDuyệt... Anh yêu em, anh yêu em!” Đường Diệc Diễm vội vàng nói, không biết làbởi vì trong lòng bối rối hay là anh đã đoán được, kinh hoàng lặp lại: “Anh yêuem, yêu em! Em đợi anh, buổi chiều anh sẽ lập tức tới ngay, nhất định!”
“Được…”Tôi gật đầu, ngắt điện thoại. Đi thôi, đi Nhật Bản tìm em đi!
Đủ rồi!Vất vả như vậy, không cần che giấu thêm nữa!
“Bâygiờ, chúng ta sẽ mời nhân vật chính của ngày hôm nay, Đường Diệc Diễm tiên sinhvà Phác Mĩ Thiện tiểu thư cùng nhảy một bản!” Hội trường rền vang những tiếngvỗ tay, giai điệu du dương của âm nhạc vang lên, tất cả mọi người đều hướng vềphía trung tâm của hội trường tụ họp lại, cười vui vẻ.
Mà bọnhọ cười như vậy, mỗi một tiếng đều như gõ lên trái tim của tôi một nhịp, máuchảy đầm đìa.
Tôiđứng thẳng thân mình, kiên quyết lau đi nước mắt, ngoái đầu nhìn lại lần cuối.Khuôn mặt tôi từng quyến luyến kia, khuôn mặt của người tôi từng hy vọng được ởgần bên nhau cả đời... Tôi thong dong cất bước, đi về phía cửa, vặn bung pincủa di động, lướt qua thùng rác, ném vào trong. “Đông” một tiếng, tựa như tráitim của tôi đang chìm xuống!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]