Nụ hôncủa Đường Diệc Diễm trở nên bức thiết, bên tai tôi đều là tiếng thở dốc dồn dậpcủa anh, anh điên cuồng hôn tôi, mặt, môi, cổ, ngực.
Bàn taynóng bỏng lần lượt mơn trớn lưng tôi, sau đó chui vào trong, âu yếm.
Anhnhắm mắt lại, liều lĩnh cùng tôi dây dưa, tôi thở dốc, vô lực ngồi phịch tronglòng hắn, thừa nhận sự vỗ về chơi đùa của anh. Trong đầu không ngừng phát racảnh cáo, nhưng thân mình lại không tự chủ được mà tiếp nhận cơ thể nóng bỏngkia.
Chúngtôi giống như hai ngọn lửa nóng cháy, thiêu đốt lẫn nhau, gắt gao dây dưa, liềuchết triền miên.
“DuyệtDuyệt…” Giọng anh khàn khàn khẽ gọi bên tai tôi, anh khẽ cắn vành tai của tôi,trong mắt tràn đầy nhu tình, tôi nhìn anh một cách thâm tình...
Mãi đếnkhi… tôi nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên khuỷu tay anh, thân mình mới cứngđờ, théo phản xạ đẩy Đường Diệc Diễm đang thở dốc trênngười tôi ra!
Anh trởtay không kịp, lảo đảo lui về phía sau vài bước, đôi mắt bỗng chốc nheo lại, bithương nhìn tôi. Tôi vội nhắm mắt, tay gắt gao chạm vào vết sẹo trên cỏtay, Diệp Sương Phi, mày đang làm cái gì đây, sao mày có thể…
Tôi cắnrăng, không nói gì.
Thânmình cao lớn của Đường Diệc Diễm vẫn đứng yên ở phía trước, không nhúc nhích.
Trongphòng lại trở về trạng thái yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta không thởnổi, chỉ có tiếng thở dốc của chúng tôi.
“Theoanh đi…” Đường Diệc Diễm dùng lực bắt lấy tôi, kéo tôi đi ra ngoài.
“ĐườngDiệc Diễm, anh muốn làm gì?” Ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386847/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.