“A…”Tôi còn chưa kịp chạy đến cửa bệnh viện thì khuỷu tay đã bị hai tên vệ sĩ caolớn tóm chặt lấy, cảm giác đau đớn truyền đến. “Cứu mạng! Cứu mạng…!” Tôi nhìnnhững người đang vây xung quanh bàn tán ở đại sảnh của bệnh viện, liên tục cầucứu, nhưng khi họ nhìn thấy những tên vệ sĩ lạnh lùng như sát thủ này, khôngmột ai dám bước ra cứu tôi.
“Lôi nóvề đây cho ta!” Giọng nói đầy phẫn nộ của Đường Triết Lý vang lên giữa đại sảnhbệnh viện.
“Không…”
“Ông…”
Tôikích động quay đầu. “Diệc Diễm…” Tựa như đã tìm thấy cứu tinh, tôi rơi nướcmắt: “Cứu em…” Tôi không muốn bỏ đứa bé…
ĐườngDiệc Diễm vội chạy về phía tôi, mấy người đàn ông kia sợ tới mức cuống quýtbuông tôi ra.
“Ông…”Đường Diệc Diễm gắt gao ôm chặt tôi vào lòng. Tôi run run dựa vào hắn.
“ĐườngDiệc Diễm, cháu có biết mình đang làm cái gì không? Cháu hãy suy nghĩ kĩ chota, cháu thật sự nên vì con đàn bà này mà đối nghịch với ta sao?” Ông ấy nhìncảnh chúng tôi gắt gao ôm nhau, mặt tức giận đến đỏ bừng, lại một lần nữa siếtchặt cây gậy trong tay.
“Ông…”Đường Diệc Diễm ôm tôi, tăng thêm lực, miệng hắn bất giác run rẩy, nhìn ĐườngTriết Lý, ánh mắt tràn ngập sự kính sợ. Tôi nghĩ Đường Diệc Diễm thực sự sợ ôngta. Ít nhất, loại sợ hãi này của hắn tôi chưa từng thấy bao giờ.
“ĐườngDiệc Diễm, bây giờ cháu lập tức buông cô ta ra, sự hồ nháo của cháu ta có thểcho qua! Mau tách hai đứa nó ra cho ta!” Đường lão gia vừa ra lệnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386823/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.