ĐườngDiệc Diễm không chút để ý tới khẩu vị của tôi như thế nào, cứ một mực đút cháocho tôi. Hắn từ từ múc, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi, rồi mới đưa đến miệng củatôi. Tôi hé miệng, nuốt xuống, nhíu mi.
Hắn lạitừ từ đút, cứ lặp lại như vậy, đến khi tôi ăn hết chén cháo hắn mới chịu dừnglại.
Ngồibên người tôi, Đường Diệc Diễm nắm cổ tay của tôi, mềm nhẹ mơn trớn miệng vếtthương đã đóng vảy, trên da thịt lưu lại một vết sẹo dữ tợn . Bác sĩ nói vếtdao này quá sâu, không thể khôi phục, chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Một vếtsẹo vĩnh viễn nhắc nhở tôi Việt Phong đã mất .
“Khôngđược khóc, không được vì hắn rơi một giọt nước mắt!” Đường Diệc Diễm lau nướcmắt cho tôi, giọng trầm thấp, chua xót nói.
Tôi cắnmôi: “Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
“Vậycòn em?” Đường Diệc Diễm phẫn hận nhìn tôi. “Em một dao hung hăng tự sát nhưvậy, em không tàn nhẫn sao?” Sự đau đớn trong mắt hắn làm tôi không đành lòngnói tiếp, đành nhịn xuống, nghiêng đầu.
“Anh cóbiết… Việt Phong là người thân của anh không?” Tôi cúi đầu, thì thào.
“Ngườithân?” Đường Diệc Diễm nhướng mày, giọng điệu lãnh đạm: “Nếu định em nói hắncũng là con của ba anh, thì gần đây anh mới biết.”
Tôingẩng đầu, sao hắn có thể lạnh lùng như vậy, dù sao họ cũng cùng huyết thống.Có lẽ, Viêt Phong đã hãm hại hắn, nhưng người đã đi rồi, tất cả ân oán thù hậncũng nên xóa bỏ.
ĐườngDiệc Diễm khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. “Duyệt Duyệt, nếu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386822/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.