Khôngbiết trời đã sáng như thế nào, tôi bỗng nhiên như có sức lực, tôi muốn về nhà.
Tôi nhớmẹ, nhớ ba!
Tôi cốhết sức từ trên giường đứng lên, đờ đẫn mặc quần áo, đi giầy, rửa mặt...
Tiếngchuông di động bén nhọn chợt vang lên, tôi không thể bỏ qua, đã tập mãi thànhthói quen. Nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy nó vô cùng chói tai, nó vang lên hếtlần này đến lần khác, tựa như sẽ không cam tâm nếu không có người nghe máy.
Cuốicùng, nó im lặng.
Tiếngchuông, tin nhắn, âm thanh, màn hình, thực sự làm tôi đau mắt.
Tôi dodự buông bàn chải đánh răng xuống, yên lặng nhìn di động trên bàn.
Cuốicùng, tôi vẫn đi tới trước bàn, cầm lên, ấn nút nghe.
“TiểuPhi, là cô đây, Việt Phong bị tai nạn xe!”
Tôi thởdốc, nghe thấy cả thanh âm hô hấp dồn dập của chính mình!
Tôichạy đến cửa bệnh viện thì dừng lại, chậm rãi di chuyển từng bước một...
Xa xa,tôi nhìn thấy hai bóng người đang đỡ lấy nhau.
Họ khóccái gì, bi thương cái gì?
Tôi lạigần, cô giáo nhìn tôi bằng vẻ mặt bi thương, cô không nói gì, nước mắt từ hốcmắt rơi xuống.
Sao lạikhóc, tại sao?
Vìkhông vui ư? Vì bị ấm ức ư?
Tại saophải khóc?
Tôi mờmịt nhìn họ, không ngừng lắc đầu. Có thứ gì đang tụ lại trong mắt vậy?
Lúcnày, đèn phòng phẫu thuật chợt tắt, hô hấp của tôi cũng tưởng như ngừnglại, nhìn bác sĩ mặc đồ trắng bước ra, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngườiphụ nữ trước mặt lập tức khóc thét, kêu gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386818/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.