Editor: TrangQA830810
Một tháng sau, Tằng Trạm đưa Uý Lam đến trường học, vẫn là trường nghệ thuật như cũ, cô bé ngồi trên ghế tay ôm cây đàn violon. Có điều lần này Tằng Trạm yêu cầu nhà trường cho Uý Lam học xong thì về nhà, hơn nữa giáo viên nơi đây đặc biệt lớn tuổi, đối đãi với học trò hiền hoà lại có vẻ xa cách, đó là lý do khiến Tằng Trạm thật sự yên tâm để Uý Lam theo học.
Tô Như trẻ như vậy... sao có thể làm thầy giáo?
Đầu óc Uý Lam tuy rằng hơi ngốc, riêng đối với đàn violon, đúng là có thiên phú bẩm sinh. Công việc Tằng Trạm cực kỳ bận rộn, nhưng buổi tối nhất định sẽ về nhà, ngẫu nhiên trên người sẽ dính một chút mùi vị son phấn, do những buổi tiệc xã giao lây dính.
Về đến nhà, anh lật đật tắm rửa sạch sẽ mới dám leo lên giường, hôm nào về trễ, chỉ đành ôm Uý Lam ngủ, nếu trở về sớm, thế nào cũng ép buộc vài lần mới bỏ qua. Nếu trước kia Uý Lam là con thỏ nhỏ đáng thương, bị anh cưỡng chế, hai mắt đỏ ửng, vẻ mặt uất ức xấu hổ, thì bây giờ, Uý Lam đã tu luyện thành tinh, chỉ cần anh có gan đi vào, cô bé liền có bản lĩnh khiến anh đắm chìm không thể thoát ra.
Hai chân thon dài kẹp chặt lấy anh, đôi môi nhỏ nhắn hé ra rên rỉ không ngừng, miệng lại nỉ non 'Ưm...đừng...không cần..'
Tằng Trạm nhướng mày trừng mắt nhìn cô, Uý Lam ngượng ngùng đưa tay che mặt, thân thể thả lỏng cong người đón nhận công kích mãnh liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho/1247562/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.