Edit: huyenhuyen
Tô Ngôn thở phào một hơi, ra ngoài cửa nhận điện thoại.
Tô Ngôn đè nén nỗi đau khổ trong lòng để nghe Tần Nguyệt than thở, nghe xong hơn mười phút, rốt cuộc cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đại khái chính là thanh mai trúc mã của Tần Nguyệt - Nghiêm Tuệ, đã liên hợp cùng bố mẹ của Tần Nguyệt bức hôn.
Ngay cả ngày cưới cũng đã được ấn định.
Tần Nguyệt sao có thể chịu được? Không nói lời nào, cô bật chế độ hung hãn, gọi điện ngay cho Tô Ngôn, nói với Tô Ngôn, nói cái gì thì vẫn muốn trốn khỏi nhà, kiên quyết không bao giờ cúi đầu trước thế lực xấu xa.
Còn muốn đến nhà Tô Ngôn ở lại hai ngày để tránh đầu sóng ngọn gió.
Tô Ngôn cười khổ, bà muốn tránh đầu sóng ngọn gió sao? Bà không biết phải chạy đi đâu.
" Như thế nào, vào thời khắc mấu chốt như vậy mà bà không ra tay cứu giúp người mỹ nữ đang gặp nạn khiêm người bạn nhiều năm sao?" thấy Tô Ngôn không nói nên lời, Tần Nguyệt lớn giọng chất vấn " Chẳng lẽ bà cũng bị mua chuộc."
" Hiện tại, tôi thân thể khó mà bảo toàn." Tô Ngôn đụng nhẹ vào vách tường bệnh viện, uể oải nói.
" Bà lại bị làm sao vậy? Sẽ không phải lại bị thất nghiệp chứ?"
Bạn tốt, quả nhiên là hiểu cô.
Tô Ngôn thở dài, " Không hẳn là thất nghiệp,... Trước mắt đang cải tạo thông qua lao động,"
" Cải tạo thông qua lao động?"
Tô Ngôn một năm một mười đem sự tình của hôm nay kể cho Tần Nguyệt nghe, thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-the-nao-cung-phai-lay/226936/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.