Edit: huyenhuyen
Cố Dã cảm thấy Tô Ngôn tiến vào sau đó ngẩng đầu nhìn cô một cái, hướng về cô gật đầu, cảm giác như một người bạn cũ đã quen biết nhiều năm vậy.
Tô Ngôn vui vẻ cười toe toét.
Nếu là bạn học cũ thì tốt rồi, ít nhất bây giờ cô không phải gò bó và lo lắng như vậy nữa.
Sau 10 phút, Cố Dã cũng cúp điện thoại và muốn xuống giường.
" Nếu không... anh ở trên giường ăn đi." Nhìn thấy anh định xuống giường, Tô Ngôn sợ sẽ không tiện cho anh.
" Tôi bị gãy xương sườn, không phải chân." Cố Dã trừng mắt như oán trách nhìn Tô Ngôn.
Tô Ngôn rùng mình, ánh mắt thu hẹp lại.
Có phần hơi cay.
Tô Ngôn nhìn Cố Dã chậm rãi bước đi, cô định muốn tới giúp nhưng sợ quá đột ngột, lại giơ tay thu về, thật ngốc.
Trong khi cô vẫn đang đấu tranh với những suy nghĩ của mình, Cố Dã cũng ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn.
Tô Ngôn không còn cách nào khác là bước tới.
Ở nhà không có đồ đựng thức ăn, lúc đi mua đồ ăn, Tô Ngôn liền mua một hộp cơm cách nhiệt, hộp cơm này đủ lớn để chứa bốn món và một món canh, Tô Ngôn mở hộp cơm ra, mùi thơm của đồ ăn rất mau tỏa ra thoang thoảng.
Tô Ngôn thực sự có được di truyền nấu ăn của mẹ và tay nghề nấu nướng thật sự không tồi.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của món này, Cố Dã cũng rất hài lòng, anh đã ăn đủ món phương Tây và đồ ăn Pháp trong vài năm qua, và sau khi trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-the-nao-cung-phai-lay/226935/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.