Hai mắt nàng sáng lên thấy rõ. Hoá ra hắn vội vàng đưa nàng rời đi là muốn cho nàng kinh hỉ sao? Nàng thật sự là có chút chờ mong, muốn nhìn xem phía sau cánh cửa kia sẽ là điều gì đang chờ đón.
Nắm lấy tay nàng, hắn đẩy cửa bước vào, cũng kéo nàng vào theo.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Cơ Tuyết không khỏi kinh hô trong lòng.
Trong căn phòng này bao trùm toàn bộ đều là một màu đỏ, nhiều nhất vẫn là chữ hỉ màu đỏ được dán khắp nơi.
Từ chiếc bàn, chiếc ghế, chiếc giường cùng các vật dụng bên trong phòng hoàn toàn theo lối kiến trúc cổ đại.
Xem xét kỹ một chút thì nơi này so với tân phòng khi xưa của nàng và hắn đích thực là giống đến tám phần.
Sóng mắt nàng chợt nhoè đi. Quay sang nhìn hắn, nàng lên tiếng hỏi: "Tiêu Kỳ, nơi này là...?"
Hắn bước đến ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: "Tân phòng của chúng ta. Anh muốn cùng em ôn lại, đúng hơn là bù đắp lại ngày thành thân không mấy vui vẻ khi xưa."
Hắn cúi xuống nhìn sâu vào mắt nàng: "Nàng đồng ý cùng ta bái đường lại sao?"
Nàng không chần chừ, lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Hắn cầm lấy chiếc khăn đỏ đã chuẩn bị sẵn đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng phủ lên đầu nàng, lại đưa cho nàng một đầu dây đỏ, sau đó mới lên tiếng: "Tuyết nhi, nàng sẵn sàng chưa?"
Bên dưới tấm khăn đỏ, khoé miệng Cơ Tuyết cong lên nở nụ cười ngọt ngào, gật đầu một cái.
Lăng Kỳ bước đến đứng bên cạnh nàng, cùng nàng hướng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/966030/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.