Gả cho người không yêu thì thế nào, nàng đâu phải chưa trải qua cảm giác đó. Cứ xem như bản thân đang sống ở thời cổ đại là được rồi, tình cảm sau này có thể từ từ bồi đắp.
Đưa tay lên chạm vào đôi môi sưng đỏ của mình, đáy lòng nàng lại cuộn trào sự tức giận, nhiều hơn là sự hoảng loạn.
Bị một người đàn ông xa lạ khinh bạc đến sợ hãi, nàng bỗng dưng cảm thấy mất niềm tin vào cuộc sống rồi. Có lẽ chỉ có nam nhân trong giấc mộng của nàng mới có thể khiến nàng mở rộng lòng để yêu. Được hắn yêu cũng là một niềm hạnh phúc nàng hằng mong đợi.
Thế nhưng, giấc mơ chỉ là giấc mơ mà thôi. Trên thế gian này không hề tồn tại nam nhân nào như vậy.
Nếu đã không tồn tại thì nàng gả cho ai cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi. Có một người mẹ chồng như dì Tiêu bầu bạn cũng không tệ chút nào.
Còn con trai dì ấy?
Tương kính như tân cũng được mà yêu thương thắm thiết cũng tốt. Gả cho hắn rồi nàng chỉ cần làm tròn bổn phận của người làm vợ là được rồi không phải sao? Biết đâu một ngày nào đó nàng với hắn thật sự có tình cảm?
Đó là chuyện của sau này. Hiện tại nàng chỉ mong càng sớm càng tốt thoát khỏi người đàn ông đáng sợ kia mà thôi. Hắn đã điều tra nàng, biết mọi thứ về nàng. Nếu nàng không vả vào mặt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.
Nắm tay khẽ siết chặt, ánh mắt nhìn người đàn ông ở bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965997/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.