Vú Trương nghe vậy cũng không cố ý đào sâu thêm nữa. Lần đầu tiên thấy hắn có hứng thú với một người, mà còn là phụ nữ, bà dĩ nhiên cảm thấy vui mừng, ít nhất chứng tỏ hắn là đàn ông đường hoàng, không phải là cái giới tính thứ ba kia.
Ông chủ sớm đã quy tiên, bà chủ lại chỉ còn mình hắn, hắn sớm một chút chịu nghĩ thông mà lấy vợ sinh con thì bà chủ cũng sớm được an nhàn nghỉ ngơi rồi.
Vú Trương nhìn hắn, mỉm cười gật đầu: "Vú biết rồi. Mà kể ra, cô bé Tuyết Kỳ này cũng có duyên với con lắm đấy. Vú còn phải cám ơn cô bé ấy nữa đấy!"
Lăng Kỳ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: "Ồ, sao vú lại nói như vậy?"
Vú Trương tủm tỉm cười, sau đó mới từ từ kể cho hắn nghe về những ngày bà ở trong bệnh viện chăm sóc hắn, mở nhạc của Tuyết Kỳ cho hắn nghe cho nên hắn mới có thể tỉnh lại.
Đó là những gì mà vú Trương nghĩ, và sự thực đúng là như thế, hắn chính vì nghe được tiếng đàn quen thuộc cùng giọng hát trong trẻo của nàng mà mới từ từ chịu tiếp nhận thế giới này.
Khi xưa nhờ tiếng đàn của nàng mà hắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Bây giờ chuyện tương tự lại xảy ra, vẫn là nàng cho hắn thêm một cơ hội sống.
Đời này của hắn, cũng chỉ có nàng mới có thể cứu vớt, mục đích sống của hắn hiện tại cũng chỉ vì nàng. Nếu không có nàng, cuộc sống này của hắn chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Lăng Kỳ gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965985/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.