Một loạt động tác quen thuộc của nàng đều lọt vào trong mắt Lăng Kỳ khiến hắn hoá đá tại chỗ. Hắn tự hỏi chính mình: "Tuyết Kỳ... là nàng sao?"
Lời khúc nhạc như đánh động vào thần trí khiến tai hắn như ù đi không còn nghe được những thanh âm về sau nữa, chỉ còn đọng lại trong đầu là hình ảnh của phong thư nàng để lại tại Bách Hoa sơn trang mà mãi đến lúc nàng rời đi hắn mới tìm được về.
Hắn hiện tại đích thị là từ thời không khác mà tới, cũng đã thay đổi thân phận, vậy nàng và hắn, liệu có thể nhận ra nhau hay không?
Có, hắn nhận ra nàng, đã tìm thấy nàng giữa biển người bao la mà hắn tưởng rằng không biết đến khi nào mới có thể cùng nàng tương ngộ.
Còn nàng?
Hắn bất chợt cảm thấy hoang mang nhưng rất nhanh lại nhìn thấy tia sáng soi rọi lòng hắn.
Nàng chẳng phải đã nói hắn nhất định phải đến tìm nàng hay sao?
Đúng, nàng không nhận ra hắn thì thế nào? Chỉ cần hắn nhận ra là được rồi không phải sao?
Nàng vẫn là nàng không phải là ai khác, vậy thì cứ để hắn khiến nàng một lần nữa yêu hắn, cam nguyện ở bên hắn không xa không rời!
Thu lại tâm trạng, Lăng Kỳ lúc này đưa mắt nhìn vào màn hình laptop, lúc này Tuyết Kỳ cũng vừa vặn hoàn thành khúc nhạc trong sự tán dương nồng nhiệt của những người có mặt tại hội trường.
Vú Trương nét mặt ôn hoà lên tiếng cảm thán: "Quá hay rồi! Cô bé Tuyết Kỳ này là người mà vú thấy gảy cổ tranh hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965984/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.