Cúp điện thoại, Cơ Phong thở hắt ra một hơi.
Từ khi dùng điện thoại đến giờ, đây là cuộc gọi khiến hắn bất an lo sợ nhất. Trái tim trong lồng ngực hắn vẫn nhảy loạn xạ không ngừng.
Bốn mươi tám tiếng này đối với hắn có lẽ là khoảng thời gian tối tăm đáng sợ nhất trong đời.
Bây giờ hắn chỉ mong sao người nằm bên trong kia có thể hoá nguy thành an, mau chóng tỉnh lại, nếu không hắn sẽ bất an cả đời mất.
Không, hiện tại hắn chỉ cần cậu ta vượt qua được cơn nguy hiểm là đã cảm tạ trời đất rồi. Còn tỉnh lại thì có lẽ cần thêm thời gian.
Dựa theo lời bác sĩ nói, a Kỳ hẳn sẽ phải hôn mê một đoạn thời gian. Chỉ cần hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng là được.
Cơ Tuyết là em gái hắn yêu thương nhất. Nếu như cậu ta có thể tỉnh lại, hắn nguyện ý làm người tác hợp mối lương duyên này.
Tuy có hơi ích kỷ một chút nhưng với tư cách là bạn bè lâu năm, gả Tuyết nhi cho cậu ta cũng không phải không thể.
A Kỳ ngoài mặt tuy lạnh lùng khó gần nhưng lại là người trọng tình trọng nghĩa, cũng không có bất cứ tật xấu nào, cũng chưa có mảnh tình nào vắt vai, càng không phải là dạng hoa hoa công tử. Tuyết nhi gả cho cậu ta thì hắn hoàn toàn yên tâm.
Về phần Tuyết nhi, có lẽ để thuyết phục nàng thì hắn không tự tin cho lắm, bởi vì tính cách của nàng rất cương quyết, một khi bản thân nàng không muốn làm điều gì, thì dù trời có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965957/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.