Lăng Kỳ bất giác có dự cảm chẳng lành. Mỗi khi Lăng Kình nở nụ cười như thế này thì sau đó liền xảy ra những chuyện ngoài dự đoán. Hiện tại trong lòng y đang có dự định gì hắn thật sự không thể nhìn thấu.
Sau một hồi suy nghĩ, Lăng Kình tỏ ra thản nhiên như ở chốn không người, thong dong cất bước đi ra phía ngoài điền trang mà không một ai dám cản đường, bỏ lại một câu: "Trương Tung, mang theo nàng ta."
Sắc mặt Lăng Kỳ càng thêm tối đi, đáy mắt ánh lên tia hoảng loạn khó thấy, cất giọng đầy lo lắng: "Tuyết nhi, nàng thế nào rồi?"
Cơ Tuyết đang bị Trương Tung kề dao vào cổ nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, lắc đầu cười gượng: "Thiếp không sao!"
Lăng Kỳ phóng ánh mắt mang theo vài tia cầu khẩn nói với Trương Tung: "Đừng làm tổn hại nàng!"
Trương Tung trước sau đều mang theo bộ mặt lạnh lùng nói: "Kỳ Vương xin thứ lỗi, ta không dám đảm bảo mình có xuống tay hay không. Người tốt nhất nên nghe theo sự phân phó của chủ tử, như vậy ta mới có thể cầm chắc tay một chút."
Dứt lời, Trương Tung mang theo Cơ Tuyết nối gót theo sau Lăng Kình đi ra phía ngoài trang viên.
Ở một nơi tuy rộng lớn nhưng bốn bề là vách đá cheo leo, tâm trạng của mọi người đều trùng xuống, chỉ sợ Lăng Kình mất khống chế làm liều.
Sự thật chứng minh Lăng Kình dường như đã mất kiểm soát, y lên tiếng: "Mang nàng ta qua đây."
Trương Tung nhận lệnh giao Cơ Tuyết cho Lăng Kình. Y không dùng đến dao, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965950/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.