Cơ Tuyết hai tay khoanh trước ngực, mắt chớp chớp nhìn Nam Cung Giác, cười gian xảo: "Sư phụ nhìn đồ nhi hiện tại xem, không phải rất tốt sao?"
Lão nhìn nàng, cười cười: "Đồ nhi ngoan, ngươi với vi sư quả nhiên là tâm lý tương thông."
Cơ Tuyết nhíu mày: "Sư phụ lại có ý tưởng gì nữa?"
Nam Cung Giác tựa tiếu phi tiếu nói: "Cũng không phải là ý tưởng, mà là lo nghĩ cho đại cuộc, cũng là vì an toàn của nha đầu ngươi mà nghĩ."
Nói đến đây, lão dừng lại nhìn nàng.
Cơ Tuyết mới chỉ nghe được một nửa liền tỏ ra bực bội: "Sư phụ, người có thể một lần nói hết được không? Cứ nói một nửa lại thôi! Sư phụ thấy vui nhưng đồ nhi thấy hổng có vui đâu!"
Nam Cung Giác ho khan hai tiếng, lườm nàng một cái rồi mới nói: "Chẳng phải vi sư đã nói nha đầu ngươi là yếu điểm trí mạng của hắn sao? An toàn của ngươi cũng chính là an toàn của hắn. Một khi hắn biết ngươi gặp bất trắc, ngươi nói xem, hắn có phải sẽ bất chấp tất cả chỉ để ngươi không bị tổn hại dù chỉ một cọng tóc hay sao? Cho nên vi sư liền dùng một đạo thánh chỉ kia, giúp hắn an bài mọi chuyện mà không để hắn nhận biết nha đầu ngươi."
Lão dừng lại, bất chợt trở nên nghiêm túc: "Thân phận của ái nữ Cơ Vĩnh Sơn vào thời điểm này là một nấc thang khiến cho gọng kìm đấu đá nghiêng hẳn về phía Lăng Bình, bởi vì phụ thân và gia gia của ngươi tuy bề ngoài chỉ là quan văn nhưng thế lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965877/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.