Nam Cung Giác lần này bị nói trúng tim đen, chợt ho sặc sụa, lả giả cười: "Hì hì... Nha đầu ngươi cũng tinh ranh lắm. Cũng đừng trách vi sư a, nếu vi sư không làm vậy, Lăng Kỳ tuyệt đối sẽ không cùng ngươi làm chuyện kia. Còn chẳng phải do vi sư liệu sự như thần sao, nha đầu ngươi thật sự giở trò đấy thôi."
Cơ Tuyết không cho là đúng nói: "Nếu vậy thì sư phụ nói trước với đồ nhi một tiếng không phải là được rồi sao? Hại đồ nhi thành cái hình dạng này người mới vừa lòng?"
Nam Cung Giác cười ngả ngớn: "Ha ha... Vậy là hắn không phải là không được?"
Cơ Tuyết liếc xéo lão: "Sư phụ, người nghiêm túc chút được không? Sao cứ phải nói đến cái đề tài đỏ mặt này chứ? Người không thấy ngượng nhưng mà đồ nhi da mặt mỏng lắm đấy!"
"Da mặt ngươi mỏng?" Nam Cung Giác bĩu môi.
Cơ Tuyết lườm lão một cái.
"Được được, vi sư không cùng ngươi nói nữa, cùng hắn nói là được. Ha ha..." Lão vẫn tiếp tục cười không khép miệng được.
Cơ Tuyết không thèm để ý đến lão nữa, ngồi vẽ vòng tròn trên bàn.
Sau khi cười đủ, Nam Cung Giác nghiêm túc trở lại, lên tiếng giải thích: "Về hôn sự này, nha đầu ngươi cũng đừng trách hắn, hắn thật sự là thân bất do kỷ. Ngay từ đầu hắn đã từ chối hôn sự này, mà nha đầu ngươi cũng là đầu xỏ đấy."
"Đồ nhi là đầu xỏ?" Cơ Tuyết ngạc nhiên hỏi.
Lão gật đầu: "Còn không phải sao? Hắn ngày đó trở lại tìm ngươi, nhưng ngươi đã rời đi từ lâu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-thanh-vuong-phi/965876/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.