Đêm đã về khuya, Hà Vy nằm trên giường muốn ngủ mà không thể nào ngủ được, ngoài cửa sổ vô cùng yên tĩnh và bình lặng. Trên nền trời đêm những ngôi sao đua nhau lấp lánh, đêm nay chắc chắn là một đêm mất ngủ. Lật mình, cô tìm chiếc điện thoại quen thuộc rồi gửi tin nhắn cho Nam.
Ngọc Nam biết là có tin nhắn tới nhưng anh chẳng thể cầm nổi điện thoại để trả lời. Chỉ mãi đến khi về tới nhà, anh có gọi lại cho Hà Vy nhưng chắc là cô đã ngủ. Sự thật là lúc cô nhắn tin cho anh, anh đang nằm im chờ người lấy máu....
Bởi chị công nhân bị mất máu quá nhiều mà lượng máu dự trữ của bệnh viện không cho phép nên anh đã chẳng ngại hiến 250cc. Không biết bộ dạng anh khi đó có thảm lắm không mà ai cũng hỏi:
" Em không sao chứ?"
Anh chỉ cười và đùa để mọi người đừng quá lo lắng:
" Chị cứ lấy quá cho em để em mang về mai đánh tiết canh."
Kỳ thật, giờ này anh mới thấm mệt. Mệt vô cùng!
Buổi sáng khi Hà Vy vừa dắt xe tới cổng công ty thì đã thấy Ngọc Nam đứng chờ mình trước cửa nhà xe, cái mặt anh xị ra đầy hờn dỗi. Dựng xe, bước về phía anh, cô chu môi hỏi:
" Anh chờ em lâu chưa? Sao không vào ăn trước đi còn lên họp?"
Khẽ nhướn mày, anh chỉ tay và khung giờ trên điện thoại và hỏi lại cô:
" Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cảm ơn vì còn biết là có người chờ."
Nói rồi anh đi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tay-mua-ha/86157/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.