Thời gian trôi nhanh qua từng kẽ tay, chẳng mấy Hà Vy đã đếm được ngày cuối tuần gần kề và câu trả lời của cô dành cho Tùng vẫn còn bỏ ngỏ. Dường như khi anh hỏi đã tỏ rõ ý cô đừng từ chối mà cô cũng không biết làm sao để có thể trả lời. Đưa ánh mắt nhìn về phía người ngồi đối diện với sự cầu khẩn, Hà Vy nhỏ giọng:
" Cuối tuần này anh không đi được thật à?"
Ngọc Nam ngừng đũa, anh khẽ gật đầu nhìn Hà Vy, giọng anh trầm xuống:
" Anh tưởng chuyện này mình đã nói xong từ hôm qua rồi mà? Không là không. Đi để làm bóng đèn cản trở người ta làm chuyện tốt à?"
" Anh nghĩ linh tinh gì thế? Rõ ràng chẳng liên quan!"
" Ừ thì chẳng liên quan. Nhưng về cơ bản là anh không thích, một khi không thích anh sẽ không đi."
Không giấu được thất vọng, Hà Vy cúi đầu đáp lời anh với giọng buồn thiu:
" Ờ. Vậy em đi một mình!"
Ngọc Nam biết Hà Vy buồn nhưng cô buồn anh cũng không vui. Ai cũng có một nỗi đau khó nói thành lời, anh cũng vậy! Yêu thầm bạn gái của anh trai mình, đó là một nút thắt mà tận bây giờ Ngọc Nam vẫn không tài nào gỡ nổi. Tùng biết điều đó, không ngẫu nhiên mà trước đây mỗi lần nhìn anh, ánh mắt anh ấy đều chất chứa hồ nghi. Dù chuyện đã qua nhưng đối mặt với nhau vẫn chẳng thể mất đi đôi ba phần khó xử. Đã từng là anh em thân thiết nhưng anh em kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tay-mua-ha/2447830/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.