"Giả sử nếu ngày xưa mình yêu Ngọc Nam thì giờ có chia tay không nhỉ?". Hơn một lần Hà Vy từng tự hỏi bản thân câu hỏi ấy rồi lại tự cười. Chỉ không nghĩ vừa mới thoáng qua vài giây thôi, anh mới hỏi cô một vấn đề đầy liên quan nhưng cô lại nghe như có vẻ rất tiếu lâm. Cái gì mà: "Trái tim của anh, chứng nhận sức khoẻ tốt muốn được giao cho em nắm giữ. Em nghĩ sao?"
Ngây ngốc nhìn anh, cô khẽ đáp lời:
" Trái tim của anh vốn vẫn đang thuộc về người khác thì thử hỏi em làm sao có thể nhận được đây?"
" Oh, em biết được cả chuyện đó nữa sao? Em phải biết rằng không có sở hữu nào là vĩnh viễn! Vì vậy, chỉ cần em muốn là sẽ cướp được."
Hà Vy chớp mắt, cô cười như không cười:
" Mả nhà em...........không phát về đường ăn trộm. "
Chừng nào trái tim anh còn thuộc về người khác thì....quên đi, em chẳng công sức nào để giành giật nổi đâu."
" Nếu nó không thuộc về người khác?"
Ánh mắt Hà Vy trầm tĩnh trở lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng nhất có thể:
" Không lẽ anh về đây là vì em? Hay vì mẹ cha ép buộc? Đừng tự lừa mình dối người. Nếu em không hiểu thì em không xứng đáng làm bạn anh. Vậy nên, có nhiều khi người ta không nói không hẳn là người ta không biết!"
Câu chuyện dừng lại, sự im lặng bủa vây hai người họ trong suốt cả bữa cơm. Chỉ cho đến khi.....một người đi qua và ánh mắt Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tay-mua-ha/2447828/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.