Lúc Hà Nhất Triển trở về thời tiết đã trở lạnh, màn đêm buông xuống thành phố, gió lạnh lạnh xua tan hơi nóng, cũng thổi ánh mắt của mọi người về phía người đàn ông phong tư tuấn dật.
Ngôn Hâm liếc mắt một cái đã thấy Hà Nhất Triển đứng trước con xe BMW đen quen thuộc. Tư thế chờ đợi của anh vẫn soái quá mức, khuôn mặt cương nghị dưới ánh hoàng hôn trông vô cùng nhu hòa ấm áp.
Ngôn Hâm cho rằng mình nhìn thấy ảo giác. Mới xa nhau ba tháng mà cô đã nhớ anh đến mức nhìn thấy ảo ảnh của anh thế này?
Hà Nhất Triển thấy cô bạn gái ngốc đứng đó nhìn mình, trong lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên mấy bước xoa vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế em?”
Ngôn Hâm chậm rãi dựa vào ngực Hà Nhất Triển, ôm eo anh hỏi: “Em còn tưởng mình đang nằm mơ……”
Lời nói ngây ngô của Ngôn Hâm như cây búa gõ mạnh vào trái tim Hà Nhất Triển. Trong thời khắc gian nan nhất của sự nghiệp anh cũng không cảm thấy khó chịu như hiện tại.
“Tiểu Hâm……”
Hai người không màng tới ánh mắt đánh giá của những người đang tới tới lui lui. Ngôn Hâm ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hai mắt hơi nóng lên, cô gặp kiếp nạn thật rồi.
Hai người không nói gì suốt chặng đường về, hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau tận khi về đến nhà cũng không buông ra. Căn nhà này do cha mẹ Ngôn Hâm mua cho cô, để cô có được không gian riêng tư của mình. Đây cũng là lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tam-tinh-nguyen-len-thuyen-giac/2184209/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.