Buổi trưa hôm ấy, khi mọi người lục tục kéo nhau ra về, tôi một mình đến phòng giáo viên. Minh Huy nằng nặc đòi đi cùng nhưng vì có việc cần nói riêng với thầy Nam nên tôi để cậu ấy về trước, tự mình đi tìm thầy chủ nhiệm.
Tuy đã nghĩ xong lời để nói với thầy Nam, tập đi tập lại trong đầu rất nhiều lần nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng không thôi, cứ đi đi lại lại trước cửa phòng giáo viên mãi vẫn chẳng dám bước vào.
"Vân Anh! Em đến tìm thầy Nam của bọn em à?"
Thầy Hưng từ lúc nào đã đứng ở phía sau, vỗ nhẹ vào vai tôi, hỏi.
Là một đứa dễ giật mình, lại còn đang mãi mê ôn lại những điều cần nói mà mình đã chuẩn bị sẵn, tôi bị thầy Hưng làm cho giật mình thon thót, vô thức đáp với vẻ mặt tái mét như kẻ trộm vừa bị bắt quả tang:
"Dạ, không."
Tôi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh mọi ngày, mỉm cười lễ độ, nói bằng tông giọng kiểu mẫu:
"À... dạ đúng rồi, em đến tìm thầy Nam có chút việc ạ. Thầy có thấy thầy ấy ở đâu không thầy?"
"Bộ dạng này... lại muốn xin nghỉ việc à? Thầy em lại chọc gì em rồi hả?"
Thầy Hưng nhìn tôi, cười hỏi.
"Dạ, không phải đâu thầy. Hôm nay, em đến tìm thấy ấy là có việc khác ạ."
Tôi thành thật đáp.
Khoan đã, hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595602/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.