Khi tôi tỉnh dậy đã là rạng sáng ngày hôm sau. Vừa hoàn hồn sau giấc mơ dài đáng sợ, đập vào mắt tôi đầu tiên chính là trần nhà trắng phau đầy lạ lẫm, cùng mùi đặc trưng của bệnh viện thoang thoảng nơi khoang mũi. Tôi cực kì không thích mùi bệnh viện, lại thêm không khí lạnh lẽo và tĩnh lặng của nơi này vào ban đêm càng khiến tôi khó chịu.
Trải qua một giấc mơ dài như thế, vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở một nơi xa lạ, tôi vẫn cho rằng mình đang mơ cho nên định ngồi dậy, lại phát hiện cả cơ thể đều đã rã rời, chẳng còn tí sức lực. Nhìn lại mu bàn tay còn đang gắn một cái ống nhỏ nối thẳng tới túi nước biển, tôi càng trở nên hoang mang hơn.
Đây là hiện thực ư? Mình sốt đến mức nhập viện luôn hả?
Mẹ tôi vốn vẫn đang ngủ ở chiếc ghế dài gần đó, vừa nghe thấy tiếng tôi động đậy đã lập tức tỉnh dậy. Từ nhỏ đến giờ, tôi vẫn luôn cảm thấy tò mò và nể phục "siêu năng lực" này của các bà mẹ, đặc biệt là mẹ tôi. Khi ở nhà cũ, lúc vẫn còn ngủ chung với ba mẹ, hễ tôi đi vệ sinh, lén chơi điện thoại,... vào nửa đêm đều bị mẹ phát hiện. Còn tôi, cho dù trời có sập xuống, tôi vẫn ngủ say như chết.
Mẹ sờ trán tôi, rồi đi đến chiếc tủ cạnh giường bệnh, mở một chai nước suối, đưa cho tôi. Tôi uống một hơi hơn nửa chai, sau đó lại nằm xuống giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595588/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.