Cảm thấy ở lại nói chuyện với cô gái cũng chẳng được gì, tôi quay lưng, mở cửa bước luôn vào "nhà".
Khi tôi bước vào trong, sau lưng tựa hồ còn nghe thấy lời tạm biệt và hẹn gặp lại của cô gái kia. Khi ngoái đầu nhìn lại, mấy con quái vật đều đã biến mất, cô gái cũng biến mất, khung cảnh trong phút chốc chẳng còn lại gì, chỉ là một không gian trống không vô tận.
Bước vào căn nhà, chào đón tôi không phải là là gian phòng khách quen thuộc mà là một đường hầm sâu hun hút. Cho rằng thoát khỏi đường hầm chính là cách thoát khỏi giấc mơ quỷ quái này nên tôi cố sức chạy, lấy điểm sáng le lói ở phía xa tít làm đích đến, lấy nỗi khát khao được trở về hiện thực làm động lực mà tiến về phía trước.
Trong không gian tối tăm của đường hầm, tôi chẳng biết mình đã chạy được bao lâu, tựa hồ như đã chạy được hàng giờ đồng hồ nhưng đốm sáng kia vẫn như vậy, không hề thay đổi.
Tôi phát bực, vừa chạy vừa mắng vu vơ. Âm thanh vang vọng trong đường hầm, dội lại vào tai tôi khiến tôi có cảm giác như mình đang tự chửi mình nên chẳng mắng được mấy câu chẳng còn hứng nữa.
Tuy không mệt nhưng chạy mãi cũng chán, lại nhớ đến tình huống tương tự xảy ra khi tôi mới vào giấc mơ, tôi thôi không chạy nữa, ngồi bệt xuống nền đất ẩm, suy xét cẩn thận cách thoát khỏi nơi này.
Khi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595587/chuong-39-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.