Buổi chiều hôm ấy.
Vừa nghe thấy tiếng trống chuyển tiết, tôi mệt mỏi nằm nhoài người ra bàn, cả người như bị ai đó rút hết sức lực, tay chân rệu rã, đầu váng, mắt hoa.
"Chỉ còn một tiết nữa thôi, cố lên nào!"
Tôi lẩm bẩm cổ vũ chính mình.
Tiết cuối cùng của buổi học chiều là tiết Văn của cô Thảo. Nếu trong tiết Toán của thầy Nam, tôi chỉ là một kẻ dân thường hèn kém, trong tiết Văn của cô Thảo, tôi lại chính là công thần số một được cô hết mực trọng dụng, mọi người nể phục. Từ hồi tiểu học cho đến tận bây giờ, điểm văn của tôi chưa từng rời khỏi top 3 của lớp.
Kì thi vừa rồi, đề văn được đánh giá là tương đối khó nên hôm nay, cô sẽ giảng lại bài thi và lưu ý một số lỗi bọn tôi thường mắc phải trong bài để rút kinh nghiệm.
Tôi cố gắng chăm chú nghe cô giảng bài nhưng mí mắt cứ nặng dần, nặng dần rồi nhắm tịt lại, cả người lâng lâng như ở trên mây, mệt đến chẳng thể tiếp tục duy trì sự tỉnh táo.
"Mày sao vậy?"
Ngọc ở bên vừa đỡ tôi, vừa lo lắng hỏi khi cả người tôi dần đổ về phía nó.
Tôi ngồi thẳng dậy, xua tay, cười bảo không sao rồi lại tiếp tục nhìn lên bảng.
Minh Huy ở bên cạnh thấy động cũng quay sang hỏi thăm:
"Cậu mệt hả? Xuống phòng y tế nha?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595585/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.