8 giờ rưỡi tối. 
   "Thầy về cẩn thận ạ." 
    Tôi đứng thẳng lưng, nở một "nụ cười công nghiệp", vẫy tay chào thầy Nam. 
    Thầy chủ nhiệm đến nhà chơi cứ hệt như một quả bom nổ chậm, chẳng biết khi nào sẽ phát bổ, làm người ta căng thẳng chết đi được! 
    Trước thái độ vô cùng "tiêu chuẩn" của tôi, thầy Nam chỉ lạnh lùng đáp một tiếng "ừ". 
    Một, hai, ba,... rồi hai mươi giây trôi qua, chiếc tay ga của thầy ấy vẫn đứng ở trước cửa nhà tôi. 
    Cảm thấy hai bên cứ nhìn nhau chẳng nói câu nào mãi cũng không ổn, tôi liền lên tiếng mở lời phá tan bầu không khí kì lạ này: 
    "Còn có chuyện gì nữa sao ạ?" 
    "À, chuyện chép phạt tôi nói ban chiều..." 
    Chẳng thèm nghe thầy Nam nói hết, tôi đã nhanh miệng đáp ngay, bộ dạng còn rất ra dáng học sinh ngoan: 
    "Một lát em lên phòng sẽ chép thật nghiêm túc ạ." 
    Tuy miệng mỉm cười nhưng trong lòng tôi vẫn đang thầm mắng thầy ấy. Sau bao chuyện, tôi cả người đầy thương tích như thế này, thầy ấy cũng chẳng tha, khi về còn "tốt bụng" nhắc nhở tôi. Thầy Nam quả thật giống y như lời đồn: máu lạnh vô tình, không có trái tim, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, không biết kính già yêu trẻ... 
    "Em không cần phải chép nữa, lần sau đừng tái phạm nữa là được. Em dưỡng thương cho tốt..." 
    Tôi thoáng cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595584/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.