Sau một hồi tranh luận căng thẳng với Ngọc Anh, tôi cuối cùng cũng thuyết phục được cô bạn mặc lại bộ đồ ban đầu của mình thay vì nhường nó lại cho tôi. Mẹ Ngọc Anh khó lắm, nếu cô thấy con gái của mình sau khi đi chơi với bọn tôi về lại có bộ dạng ướt sũng, nhếch nhác như vậy, không chỉ nó bị phạt, sau này bọn tôi cũng chẳng còn cơ hội đi chơi với nhau nữa.
Ngồi trên ghế đá chờ mọi người thay đồ, cả người tôi cứ run lẩy bẩy vì lớp quần áo ướt sũng đang được gió trời hong khô.
"Cậu mặc áo của tôi này, mặt cậu tái mét rồi kìa."
Nói rồi, Minh Huy bước lại gần, đưa áo khoác cho tôi.
Tôi lập tức xua tay từ chối theo phản xạ tự nhiên:
"Thôi. Người mình đang ướt, sẽ làm..."
Chưa để tôi nói dứt câu, Minh Huy đã bước đến khoác áo của mình lên người cho tôi. Vừa cẩn thận giúp tôi kéo hai vạt áo sát vào nhau, Minh Huy vừa xụ mặt, lèm bèm:
"Vì ướt nên mới phải mặc vào cho ấm chứ."
Là một "kẻ thức thời", tôi không tiếp tục chối từ ý tốt của cậu ấy. Không rõ ẩn sau những hành động quan tâm này liệu có phải là một loại tình cảm đặc biệt nào khác hay không nhưng tôi tin rằng đây chính là tín hiệu tốt để tôi tiếp tục dốc lòng theo đuổi cậu ấy.
***
Tôi vui vẻ mặc áo khoác của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595582/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.