Chỉ còn vài phút nữa nước sẽ được phun lên từ mặt đất, cảnh tượng khi ấy sẽ vô cùng đẹp mắt. Đoàn chúng tôi chia thành hai, nhóm thứ nhất là đám nhỏ nghịch nước, nhóm còn lại là các vị phụ huynh trông coi đồ đạc. Nếu không có vụ va chạm ban nãy, tôi sẽ là đứa cầm đầu nhóm thứ nhất nhưng bây giờ, tôi đành phải gia nhập vào nhóm của các vị phụ huynh, ngồi bên ngoài trông coi đồ đạc. Nhìn hai người bạn cứ ngồi ì ở chỗ mình không chịu đi, tôi bắt đầu thắc mắc:
"Ngọc Anh, mày không chơi hả? Cả cậu nữa, Minh Huy, sao cậu không thay đồ đi?"
"Quên rồi hả? Bữa tao xung phong là người giữ đồ cho bây chơi nên đâu có mang theo đồ. Vả lại, mẹ tao cũng không thích tao chơi mấy cái này."
Ngọc Anh phe phẩy chiếc quạt lụa của mình, bình thản trả lời.
"Đông quá, tự nhiên tôi không muốn chơi nữa."
Minh Huy liếc mắt nhìn sang đám trẻ con và thanh thiếu niên đang chơi bên trong chỗ phun nước, đáp.
Cậu ấy đang nói dối, tôi đoán là như vậy.
"Ngọc Anh, mày muốn chơi không? Có thì cứ lấy đồ của tao mang theo mặc tạm đi, vô chơi rồi ra thay lại đồ của mày, mẹ mày không biết đâu."
Tôi nhỏ giọng dụ dỗ cô bạn lớp trưởng.
Dù sao tôi cũng chẳng chơi được, đành tạo cơ hội cho người khác vui vẻ vậy.
"Được không? Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595581/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.