Tỉnh dậy thấy bên cạnh mình là một khoảng trống, Tống Sở Thiên không thấy đâu, Diệp Tử Kỳ vén chăn đứng dậy trên người toàn là vết hoan ái của ngày hôm qua, tất cả những ấn kí này đều dành riêng cho Tống Sở Thiên. Đứng dậy bước vào phòng tắm cô mỉm cười hạnh phúc, không biết bây giờ anh có đang nhớ cô không, cô chỉ biết hiện giờ cô đang rất nhớ anh, nghĩ vậy khuôn mặt cô lại xuất hiện một đám mây hồng.
*************************************************************************************************************************************
Xuống lầu thấy thấy dì Trần đang trong bếp cô lên tiếng chào hỏi:
- Dì Trần! Chào buổi sáng
- Giờ đã là gờ trưa rồi_ dì Trần lên tiếng chọc ghẹo cô.
Nghe bà nói vậy cô đỏ mặt đánh lảng sang chuyện khác:
- Thiên đâu rồi ạ ?
- Sáng sớm thiếu gia đã đi làm rồi\, còn dặn đừng đánh thức con đêm qua con đã rất mệt rồi\, nên để con tự dậy_ nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô bà tiếp tục trêu chọc.
- À_ à một tiếng gương mặt cô càng đỏ hơn.
Bước tới bàn ăn nhìn thấy trên bàn đầy những món ăn ngon bụng cô liền kêu ục lên, đúng là đói thật đêm qua cô và anh chiến đấu cả đêm thật sự rất là đói. Cầm bát đũa lên cô lao vào chén sạch bàn thức ăn, sau khi ăn no cô nói với dì Trần:
- Dì chuẩn bị giúp con một phần con sẽ mang lên công ty cho anh ấy
- Được rồi dì chuẩn bị giúp con
*************************************************************************************************************************************
Bước vào tập đoàn KING cô tiến thẳng lên phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-da-cho-em-gap-anh/3569059/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.