Bước vào phòng của anh, Diệp Tử Kỳ không cảm thấy lạ lẫm mà ngược lại cô cảm thấy thứ gọi là ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc, cô nở một nụ cười mãn nguyện:
- Đang nghĩ vậy ?_ khi biết Tống Sở Thiên từ khi nào ôm lấy cô từ phía\, thuận thế để cô dựa đầu vào ngực anh. :
- Chỉ nghĩ xem khi nào anh mơi hồi phục lại thôi_ cô dịu dàng nói với anh
- Bảo bối ! anh muốn em nghỉ việc ở công ty_ xoay người cô lại anh nghiêm túc nói
-Tại sao ? Anh không muốn em giúp đỡ anh sao ?
- Những ngày qua nhìn em vì anh mà chạy đôn chạy đáo vất vả giải quyết hết tất cả việc ở công ty như vậy anh đau lòng lắm
- Thiên à em không thấy vất vả ngược lại em cảm thấy hanh phúc vì đã san sẻ cho anh một phần công việc_nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mình yêu\, cô nói tiếp:
- Em không muốn làm gánh nặng cho anh
- Vết thương của anh hai hoặc ba ngày nữa sẽ khỏi thôi ! Đồ ngốc em là gánh nặng ngọt ngào của anh._ nhìn cô vì lo lắng cho mình anh cảm thấy rất hạnh phúc nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn anh nói tiếp:
- Nghe anh có được không?
- Được rồi em nghe anh_ biết anh vì quan tâm mình nên mới làm như vậy cô cũng không muốn làm anh buồn
- Thiên anh phải nhanh chóng hồi phục đó_ cô nói với anh trong khi đang suy nghĩ cái gì đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-da-cho-em-gap-anh/3569057/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.