Diệp Tử Kỳ bước xuống sân bay ai cũng phải ngỡ ngàng vì nét đẹp của cô dù trên khuôn mặt ấy đeo một chiếc kính râm che đi sự buồn bã hiện lên trong đôi mắt ấy. Cũng đã 5 năm không trở về thì nơi này mọi cảnh vật đều vẫn như cũ chỉ có lòng người là thay đổi mà thôi. Trong đầu bây giờ lại hiện lên cái cảnh 5 năm trước thì nội tâm không những chửi rủa đôi cẩu nam nữ Lục Tuấn Hiên và Tô Cẩn Mai đó đang vừa đi vừa chửi thì cô nghe từ xa có tiếng gọi:
- Tiểu thư! Lão gia bảo tôi đến đón người_ quản gia Lâm gọi cô khi thấy cô lẩm bẩm cái gì đó
- Bác Lâm à! Con đã bảo là bác đừng gọi con là tiểu thư rồi mà cứ gọi con là Tử Kỳ hay Tiểu Kỳ là được rồi
- Vâng tôi biết rồi mời tiểu lên xe lão gia và phu nhân đang chờ ở nhà
- Được rồi về thôi_ cô không biết nói gì nữa haizz đã bảo là đừng gọi tiểu thư mà cứ một tiếng tiểu thư hai tiếng cũng tiểu thư
Về đến nhà vừa bước vào bỗng một vòng tay ôm chặt lấy cô:
- Bảo bối mama thật sự rất nhớ cô để mama xem con có gầy đi chút nào không_ vừa nói nhưng tay Diệp phu nhân vẫn ôm chặt lấy cô
- Mẹ à con gái mẹ xinh đẹp như vậy mẹ nỡ hạ sát con sao người ta còn chưa lấy chồng đó_cô vừa mến máo vừa nhìn biểu hiện của mẹ mình
- Tiểu Kỳ Kỳ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-da-cho-em-gap-anh/3569043/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.