- Hoa Quỳnh! Hoa Quỳnh!
Hình như tôi nghĩ lâu đến mức còn không biết mình đã rơi nước mắt lúc nào không hay.
ㅤ- Cậu ổn không đấy? Đừng có giấu tớ chuyện gì đấy nhé.
ㅤ- Không đâuu, tớ đã hứa là sẽ không giấu cậu bất cứ chuyện gì mà!
Hahaa... Dối trá hết đó, tôi còn chưa kể chuyện này với cậu ấy suốt mấy năm lận. Sao tôi có thể đủ can đảm để nhắc lại chuyện năm xưa đó chứ.
Tôi ghét quá khứ của chính mình.
Nhưng than ôi! Tôi không thể trách ông trời vì đã không làm theo ý mình được? Đáng lẽ ra tôi nên sống tích cực thì cuộc đời tôi mới tốt đẹp được.
Sao không ai trách chính bản thân mình quá tiêu cực nên đời mình cũng tiêu cực vậy?
Tại ai mà chả ích kỷ, chỉ là họ không nhận ra hay không thèm thừa nhận thôi!
ㅤ- Con xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, con xin phép đi vệ sinh chút ạ.
ㅤ- Con không sao thật đấy chứ, có điều gì thì nói với cái Khánh Ly hoặc với cô chú, đừng ngần ngại.
ㅤ- Dạ, con không sao.
Tôi chạy một mạch vào nhà vệ sinh, đến cả mắt còn không thèm nhìn mà. Nhà vệ sinh cách âm tốt thật đấy, không biết nó có giúp tôi che đi tiếng khóc của tôi của được không nhỉ?
Tôi chỉ sợ nó sẽ gây chú ý với mọi người thôi, trông tôi trong gương xấu thật đấy. Đúng là có người dùng cả cuộc đời để đi chữa lành vết thương nhỉ? Nhưng không biết tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-va-xin-loi/2589271/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.